“A lô, xin chào!” Tuy rằng hơn nửa đêm còn bị người ta quấy rầy giấc ngủ, Phó Quân Bác vẫn duy trì phong độ lịch sự như cũ, nhận điện thoại.
“Xin chào, chúng tôi gọi tới từ đồn công an phía Nam của thành phố Thuận Canh, xin hỏi anh là bạn trai của cô Lý Tư San sao?” Giọng điệu của đối phương có vẻ cứng nhắc.
Phó Quân Bác trả lời nhanh như chớp: “Không phải! Anh gọi nhầm rồi!”
“Thực xin lỗi, quấy rầy rồi!” Đối phương vừa mới nói hết lời thì đầu bên kia điện thoại mang máng truyền đến giọng nói nức nở vô lực của một người phụ nữ.
“Anh ấy thật sự là bạn trai của tôi! Quân Bác... anh tới đón em về nhà được không? Hu hu...”
Tiếng nức nở của Lý Tư San mơ hồ truyên đến từ đầu bên kia điện thoại. Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Phó Quân Bác biến mất sạch, nhưng anh vẫn nhẫn tâm cúp điện thoại. Nếu như cô ta ở đồn công an, thì không có nguy hiểm gì đến mạng sống cả, hơn nữa cô ta còn có một người anh trai.
Nếu cô ta mà có xảy ra chuyện gì, anh trai cô ta sẽ chạy đến ngay. Trong lòng Phó Quân Bác nghĩ như vậy, nhưng anh lại lăn qua lộn lại không thể tiến vào giấc ngủ một lần nữa. Khi anh ngồi dậy, chuẩn bị muốn đi xuống sô pha mang dép, trong lúc vô tình mà nâng mí mắt lên, nhìn thấy Đồng Kỳ Anh nằm trên giường, anh lại do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt hai chân lên ghế sô pha một lần nữa, nằm xuống tiếp tục ngủ. Bây giờ anh đã có Kỳ Anh rồi, anh không thế lại đi quan tâm tới chuyện của Lý Tư San nữa.
Đúng vậy, anh đã có Kỳ Anh rồi.... Phó Quân Bác nhắm mắt lại, trong lòng, trong đầu anh không ngừng nhấn mạnh câu này “Mình đã có Kỳ Anh rồi!“. Có lẽ là hai người ở cùng nhau một thời gian dài thì không biết từ lúc nào sẽ sinh ra thần giao cách cảm.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở mắt ra, hai tay cô hơi nắm chặt thành quyền, nhẹ nhàng đặt trước ngực mình, dùng giọng nói dịu dàng và mềm mại gọi anh: “Quân Bác...” “Hả?”
Phó Quân Bác sợ run một cái, anh lập tức trả lời lại một tiếng: “Em còn chưa ngủ sao?”
“Em...” Đồng Kỳ Anh muốn nói rồi lại thôi, sau khi dừng một chút, cô mới nói tiếp: “Có thế ngủ cùng với anh được không?” Trong giọng nói của cô còn lộ ra một tia thẹn thùng.
Phó Quân Bác buồn cười nhếch miệng nói: “Đứa ngốc, đương nhiên là được chứ” Anh nói xong thì lại ngôi dậy từ trên ghế sô pha, sau đó mang dép vào, đi tới bên giường.
Đồng Kỳ Anh có thế cảm nhận được động tĩnh ở phía sau, cô lập tức trở mình một cái, đối mặt với Phó Quân Bác, một đôi mắt to trong veo như nước, lại hơi ánh lên ánh sáng yếu ớt trong căn phòng mờ tối. Trong ánh mắt của cô lộ ra vẻ chờ mong đối với anh.
Phó Quân Bác leo lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh chui vào trong lòng Phó Quân Bác theo bản năng, anh còn chưa ôm lấy cô thì cô đã chủ động ôm lấy vòng eo của anh rồi. Trên người anh có mùi hương của loại sữa tắm mà cô thích, loại sữa tắm mà anh đang dùng chính là chai sữa tắm mà cô đã mua theo sở thích của mình. Không biết vì cái gì, cô có chút yêu thích và tham lam sự ấm áp trong lòng anh, cô muốn cứ luôn tránh mãi trong lòng anh như vậy, vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại là tốt rồi.
Không biết từ lúc nào Đồng Kỳ Anh đã ngủ say. Phó Quân Bác hoàn toàn mất ngủ như cũ, lúc này điện thoại anh ném trên ghế sô pha lại rung lên. Lần này anh không hề đứng dậy nghe điện thoại mà là đế cho điện thoại tùy ý kêu gào trên ghế sô pha bên kia.
Di động chấn động một hồi lâu thì mới yên tĩnh lại. Trong lòng Phó Quân Bác cũng đấu tranh hôi lâu, sau khi điện thoại yên tĩnh lại, anh siết chặt vòng tay ôm Đồng Kỳ Anh chặt hơn một chút, cũng cúi đầu hôn lên trán của cô, chậm rãi khép mắt lại.
Không biết trên thế giới này có người đàn ông nào rơi vào loại tình huống giống đêm nay của anh hay không, cũng từng xoắn xuýt mãi giữa người yêu cũ và vợ mình? Thật ra Lý Tư San vẫn là một cây gai trong lòng anh, rút ra sẽ đau, không rút thì lại khó chịu. Điện thoại bị gọi đến hết cuộc này đến cuộc khác mà lại không có người nghe, Lý Tư San ngôi trong đồn công an từ thất vọng đến tuyệt vọng. Cô ta thật sự không ngờ rằng Quân Bác lại tuyệt tình với cô ta như thế.
“Nhà các người còn có ai nữa không?” Cảnh sát nam nhíu mày hỏi.
Một bên, một cụ ông còn đang kêu gào: “Dù sao cũng chính là cô ta đã đụng ngã tôi! Tôi gãy xương rồi, muốn đến bệnh viện, cô ta phải phụ trách cho tôi!”
“Này! Ông già ông sống đến từng này tuổi rồi mà thật sự không cần mặt mũi nữa đúng không? Tôi tốt bụng đến đỡ ông, thế mà ông lại lừa tôi!” Lý Tư San nghẹn một bụng đầy tức giận, cô ta đứng dậy, lại bắt đầu cãi nhau với ông cụ kia.
Lúc ấy bởi vì tâm trạng cô ta không tốt, một mình cô ta đi bộ về nhà, bởi vì cúi đầu mà bước nhanh qua đường, trong đầu lại đang nghĩ về chuyện của Quân Bác, thế rồi có người đụng phải cánh tay cô ta, ngay sau đó, lúc cô ta lấy lại tinh thân và ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy ông cụ này ngã ngồi bên chân cô ta và kêu “Đau'“. Lúc ấy Lý Tư San cũng không để tâm lắm, thấy ông cụ này kêu “Đau”, cô ta vội vàng giơ tay ra nâng ông cụ ngồi trên mặt đất dậy, kết quả cụ ông này cứ như vậy mà lừa cô ta, muốn cô ta phải bồi thường cho ông năm trăm ngàn đồng.
Lúc đầu cô ta cũng định đưa ông cụ đến bệnh viện trước, nhưng mà thái độ của ông cụ này cực kỳ ác liệt, còn bắt đầu tranh chấp với cô ta, khiến cho cô ta tức giận đến mức ngay cả bệnh viện cũng không muốn đưa ông ta đi nữa, cứ trực tiếp báo cảnh sát để cảnh sát đưa cả cô ta và ông cụ này vào đồn cảnh sát. “Rốt cuộc người nhà của cô có tới hay không?” Cảnh sát nam không kiên nhân hỏi lại một lần nữa.