Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 410: Chương 410: Có phải là mắc chứng lãnh cảm rồi không




"Anh cả, anh định đi đâu vậy?" Đồng Kỳ Anh ngơ ngác quay người lại.

Phó Quân Tiêu đưa tay lên, những đầu ngón tay mảnh khảnh của anh dừng lại trước ngực cô.

Anh vừa kiên nhẫn cài lại từng chiếc cúc áo cho cô, vừa nhẹ nhàng nói: "Ra sân bay đón một người bạn."

"Nhưng em đã chuẩn bị rất nhiều món." Nét cười trên khuôn mặt Đồng Kỳ Anh dần dần biến mất, cô bĩu môi nói.

Phó Quân Tiêu chậm rãi sửa sang lại quần áo cho Đồng Kỳ Anh, rồi thuận thế mà gác hai tay lên vai cô, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Hoàng Minh ở nhà mà, em với Hoàng Minh cứ từ từ ăn đi."

"Được rồi!" Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng đầu, đôi môi mím lại đầy bất mãn.

Hôm qua anh đã nói rằng anh sẽ ở cùng với cô một ngày, kết quả lại chẳng thấy tính toán gì đến lời nói đó nữa.

Phó Quân Tiêu khẽ nở nụ cười, đưa tay áp lên hai má Đồng Kỳ Anh, làm cô quay mặt về phía anh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ửng hồng của cô, dịu dàng nói: "Anh về sớm mà."

"Tùy anh." Đồng Kỳ Anh thản nhiên nói.

"Em lại giận đấy à?" Phó Quân Tiêu không nhịn được mà bật cười.

Đồng Kỳ Anh ấm ức vô cùng, trừng mắt lên nhìn anh: "Anh đã nói sẽ ở với em cả ngày!"

"Đợi anh làm xong việc rồi sẽ về ngay." Anh mỉm cười, nhìn sâu vào trong đôi mắt cô, ngón tay xoa nhẹ lên má cô, dịu dàng nói như muốn dỗ dành.

"Được rồi, vậy em sẽ đợi anh." Lúc này Đồng Kỳ Anh mới thoải mái bật cười, ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi Phó Quân Tiêu rời đi, Nhiên Hoàng Minh đã ngay lập tức bị Đồng Kỳ Anh bắt làm "chân sai vặt".

Phải đến tận khi Hoàng Minh đã hoàn thành hết những công việc nhà mà Phó Quân Tiêu dang dở, anh ta mới có thể ôm cái bụng đói mà ngồi vào bàn ăn.

Nếu không phải vì tiền lương tháng này, anh ta còn lâu mới thèm đoái hoài đến Đồng Kỳ Anh!

May mắn thay, bữa trưa hôm nay Đồng Kỳ Anh cũng không hề bạc đãi anh ta, cô nấu nguyên một bàn đầy món ăn, lại còn toàn là những món mà anh ta thích, tuy nhiên anh ta biết rõ, bữa cơm này là cô nấu cho Phó Quân Tiêu.

Sau khi ăn cơm xong, Nhiên Hoàng Minh đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Đồng Kỳ Anh đang thu dọn bát đĩa ở bên trong, khoanh tay nói nói với cô: "Cô đúng là kiểu phụ nữ chẳng biết tính toán gì cả."

Sau khi Đồng Kỳ Anh bỏ bát đĩa vào trong máy rửa bát tự động, cô vừa lấy khăn lau, vừa trả lời: "Mấy lời nhằm châm ngòi ly gián đó của anh, một câu tôi cũng không tin đâu."

Lần trước, cũng vì lời nói của anh ta mà cô đã lầm tưởng rằng anh cả thích Lạc Minh Ánh.

Vì vậy lần này, cô sẽ không bao giờ rơi hai lần vào cùng một cái hố đâu.

"Phì" một tiếng, Nhiên Hoàng Minh không khỏi bật cười: "Quân Tiêu đã dùng cách gì vậy, lại khiến cô bắt đầu khăng khăng một mực với cậu ấy như thế?"

"Anh cả cũng chẳng làm gì cả, chỉ là tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi." Đồng Kỳ Anh lấy giẻ lau sạch đảo bếp, sau đó sắp xếp lại bàn ăn.

"Cô nghĩ thông suốt rồi? Nói tôi nghe thử xem, cô nghĩ được cái gì rồi nào?" Nhiên Hoàng Minh trêu đùa nói.

Đồng Kỳ Anh cười cười: "Dù sao thì tôi với anh ấy cũng đã lãnh giấy đăng ký kết hôn rồi, anh ấy lại không chịu ly hôn với tôi, thay vì cứ suốt ngày cãi nhau, không bằng cùng anh ấy sống một đời yên ổn. Tôi đã hứa rồi, sẽ làm một người vợ tốt của anh ấy."

"Vì vậy, cô định dành cả phần đời còn lại của mình bên một người đàn ông mà cô không yêu ư?" Nhiên Hoàng Minh nhướng mày.

"Tôi còn lựa chọn nào khác sao?" Đồng Kỳ Anh đột nhiên nghiêm mặt, hỏi ngược lại anh ta.

Cô chạy đến chân trời góc bể nào, anh cũng đuổi theo đến chân trời góc bể ấy.

Kể cả cô có chọc anh tức đến nội thương, anh cũng không bao giờ oán trách hay hối hận.

Cô biết rõ, dưa hái xanh không ngọt, có thể bên anh vẫn còn là một điều gượng ép, nhưng việc duy nhất cô có thể làm cũng chỉ là ép cho quả dưa xanh này thành ngọt mà thôi.

Đây cũng là những gì cô đang cố gắng làm.

Kỳ thật, chính bản thân cô đã mang chằng chịt thương tích rồi.

Cô muốn đóng cửa trái tim lại, muốn tìm cho mình một mảnh bình yên, nhưng hết lần này đến lần khác, anh cả lại cố tình xông vào.

Cô đuổi anh đi không nổi, cho nên chỉ có thể thử chấp nhận anh.

Trong suốt quá trình này, thứ mà cô cần chính là thời gian.

Cô cần thời gian để quên đi Phó Quân Bác, và cũng cần thời gian để chấp nhận Phó Quân Tiêu.

Nhiên Hoàng Minh híp đôi mắt đen láy, khịt khịt mũi, không khỏi trêu chọc nói: "Có phải là cô mắc chứng lãnh cảm rồi không?"

"Nói nhảm cái gì vậy?" Mặt mũi Đồng Kỳ Anh lập tức đen kịt.

Nhiên Hoàng Minh chỉ cười chứ không đáp, nhưng anh ta thật sự không ngờ rằng, người phụ nữ này và Phó Quân Bác đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, mà cô vẫn còn là một con chim non.

Nhưng không phải cô và Phó Quân Bác đã có con rồi sao?

Chẳng lẽ lại là con nuôi?

Hoặc có thể là...

Thôi quên đi...

Nhiên Hoàng Minh xua tay rồi lập tức thay đổi chủ đề: "Tuy nhiên, tôi muốn nhắc nhở cô. Nếu cô không đủ tin tưởng Quân Tiêu, thì đừng có trở thành người phụ nữ của Quân Tiêu. Tôi đã nói với cô rồi, tính mạng của cậu ấy quan trọng hơn cô nhiều. Nếu như có gặp bất kỳ nguy hiểm gì, thì tôi hy vọng rằng cô, với tư cách là người phụ nữ của Quân Tiêu, sẽ không trở thành gánh nặng cho cậu ấy. Cô phải biết tùy cơ ứng biến, trong lúc cần thiết hoặc nguy cấp, sẵn sàng liều mình vì cậu ấy."

"Anh nói vậy là có ý gì?" Đồng Kỳ Anh hỏi, vẻ mặt khó hiểu.

Lúc này, di động của Nhiên Hoàng Minh đột nhiên vang lên, vô tình cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người.

Nhiên Hoàng Minh lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, trượt đến nút chấp nhận và trả lời cuộc gọi. Gương mặt thoải mái của anh ta ngay lập tức biến mất, đồng tử hơi co lại, dường như là vừa nghe được một tin dữ.

Đồng Kỳ Anh vẫn ngơ ngác không hiểu nhìn Nhiên Hoàng Minh.

Chỉ thấy anh ta trông có vẻ lo lắng, nói: "Tôi sẽ qua ngay!"

"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Đồng Kỳ Anh hỏi.

Nhưng Nhiên Hoàng Minh chỉ vội quay người rời đi, từng bước từng bước rời khỏi đó, hoàn toàn không để ý tới mối nghi hoặc trong lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.