Động tác này của cô ta đã vờ như vô tình rồi, nhưng trong lòng cô ta biết rõ thế này rất vô liêm sỉ, cố ý dụ dỗ một người đàn ông đã có vợ.
Giác quan thứ sáu của Lạc Minh Ánh cho cô ta biết rằng, nhất định chuyện tình cảm của Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh đã có gì đó sứt mẻ.
Giờ đây cô xen vào chính là thời cơ tốt nhất.
Thế nhưng Phó Quân Tiêu chỉ mãi nhìn thẳng về phía trước, giơ tay lên bắt lấy cổ tay cô ta. Anh siết đau đến mức cô ta chỉ đành buông anh ra.
Anh lạnh lùng nói: “Ngoài Kỳ Anh ra tôi không thích có người phụ nữ khác chạm vào, tốt nhất là cô tránh.”
“Tôi sẽ không đi Mĩ đầu, có chết tôi cũng không đi. Dù anh có cho người trói tôi lại mang đi tôi cũng sẽ đi bằng chính đôi chân của mình trở về! Cả đời này, tôi, Lạc Minh Ánh, sẽ không đi đâu hết. Tôi chỉ ở lại tập đoàn Phó Thị, canh giữ “giang sơn” của anh, đợi anh quay về mà thôi” Lạc Minh Anh vội vã ngắt lời Phó Quân Tiêu.
“Vậy thì tùy cô, xuống xe!” Phó Quân Tiêu khó chịu chau mày.
Tiếp đó, Lạc Minh Ánh thâm tình, chân thành nói: “Anh cả, tôi vĩnh viễn sẽ không nói ra ba chữ kia. Anh không cho tôi nói, tôi sẽ không nói nữa. Thế nhưng tôi cảm thấy anh đã biết tâm ý của tôi đối với anh là gì rồi. Chỉ vậy thôi, tôi đã thấy đủ rồi.”
“Đừng có động vào Kỳ Anh, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đầu” Phó Quân Tiêu nhíu mày.
Lạc Minh Ánh cười nói: “Anh cả, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện khiến anh hận tôi, ghét bỏ tôi đâu. Anh cảm anh nhất định phải bình an trở về đấy.”
Cô ta sảng khoái nói xong rồi thì mở cửa xe, ôm túi xách của mình nhảy xuống.
Lạc Minh Ánh vừa đóng cửa lại, Phó Quân Tiêu liền lái xe đi thẳng.
Nhưng cô ta vẫn đứng đó lưu luyến nhìn về hướng anh đi.
Lúc trước Nhiên Hoàng Minh đưa cô ta đến nhà riêng của Phó Quân Tiêu, kì thực cô ta đã từng hỏi anh ta trên đường đi rằng rốt cuộc cô ta kém Đồng Kỳ Anh ở điểm nào.
Vốn dĩ cô ta rất mong chờ rằng Nhiên Hoàng Minh sẽ cho cô ta một câu trả lời thích đáng, nhưng anh ta chỉ nói rằng: “Cho dù cô có là người phụ nữ thích hợp với Phó Quận Tiêu nhất trên đời này, nhưng suy cho cùng cô vẫn không phải là Đồng Kỳ Anh”
Lần này Phó Quận Tiêu đi, một lần là mất dạng.
Có điều đến chập tối ngày thứ hai Nhiên Hoàng Minh mới nhận được lệnh truy nã toàn cầu Phó Quân Tiêu.
Nghe chừng Phó Quân Tiêu đã thành công cứu Lý Nhã Uyên rồi.
Cho dù cô không bị thẩm vấn hay tra tấn bức cung thì cũng sẽ bị mang đến phòng thí nghiệm tâm lý, tinh thần sẽ bị giày vò khổ sở một phen.
Lý Nhã Uyên đã bị bọn họ ép cho đến mức chỉ còn nửa cái mạng. Giờ nếu Đồng Kỳ Anh phải vào đó mà để Phó Quân Tiêu biết được, anh không phá nát cái Cục An Ninh này mới là lạ.
Hạ Kiến Quốc suy đi tính lại, thấy rằng lời Nhiên Hoàng Minh nói cũng hợp lí.
Đợi đến khi Nhiên Hoàng Minh họp xong các loại ở Cục An Ninh, gặp mặt các lãnh đạo xong rồi trở về nhà riêng thì Phó Quân Tiêu đã đi được bảy ngày rồi.
Anh ta vừa đến, thím Lưu đã báo ngay cho anh ta, trong lòng cũng lo lắng vô cùng: “Bác sĩ Nhiên, mợ cả không chịu uống thuốc cậu kê.”
“Cô ấy đã bớt sốt chưa?” Nhiên Hoàng Minh hỏi.
- -------------------