Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 217: Chương 217: Có thai vào lúc này




Hai người bọn họ không có chủ đề gì để nói chuyện với nhau, cũng không có bất kỳ ngôn ngữ cơ thể nào, rõ ràng đôi bên quen biết nhau, nhưng cứ như người xa lạ, ai làm việc người nấy.

Đồng Kỳ Anh chưa bao giờ để tâm đến Mã Anh Vũ, cô chỉ biết răng Mã Anh Vũ là một chàng trai rất yên tĩnh, sống nội tâm và không thích nói chuyện.

Nhưng cả một buổi chiều cả hai ở riêng trong cùng một phòng ký túc xá, dù cho cửa phòng luôn mở, thì những người không biết chuyện đều sẽ nghĩ rằng Đồng Kỳ Anh cô là bạn gái của Mã Anh Vũ.

Đến bốn giờ chiều, Đồng Kỳ Anh sẽ thu dọn đồ đạc của mình và rời đi.

Ngay khi cô vừa rời đi, Mã Anh Vũ sẽ đi theo sau cô cho đến khi anh ta nhìn thấy cô lên xe buýt an toàn, mới yên tâm trở về ký túc xá.

Cứ như vậy, một học kỳ đã trôi qua.

Trong nửa năm nay, Đồng Kỳ Anh gần như tùy ý để Hà Tuân Định sai bảo, ngoan ngoãn nghe theo anh ta.

Hà Tuân Định bị cảm phát sốt, không muốn đến bác sĩ kê đơn thuốc nên Đồng Kỳ Anh đã trốn học chạy đến, khám bệnh, kê đơn rồi đun thuốc cho anh ta.

Hà Tuân Định đau bụng chán ăn, Đồng Kỳ Anh còn đặc cách nấu cháo, hầm canh cho Hà Tuân Định trong ký túc xá.

Thậm chí, chuyện Hà Tuân Định trốn học, Đồng Kỳ Anh còn thay anh ta lên lớp, chỉ vì muốn anh ta hoàn thành đầy đủ các học phần.

Còn Hà Tuân Định đã dọn ra khỏi ký túc xá, dù rằng anh ta và Lâm Ánh Như đã sống chung trong một căn hộ thuê ngoài trường, thế nhưng anh ta vẫn lừa dối tình cảm của Đồng Kỳ Anh.

Một cô gái tốt như vậy, Hà Tuân Định sao lại nhân tâm đi lừa dối tình cảm của cô chứ? Phương Thần Hạo và Chương Hoàng Minh có thể nhắm mắt làm ngơ trước hành vi của Hà Tuân Định, nhưng Mã Anh Vũ đã chịu đựng đến cực hạn rôi.

Trong ký ức của Đồng Kỳ Anh, không có nhiều hồi ức và ấn tượng về Mã Anh Vũ.

Đồng Kỳ Anh trải qua một đêm trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Ngày hôm sau.

Trong thời gian ông cụ Phó dùng bữa sáng, mọi người trong nhà đều phải có mặt.

Trước khi động đũa, ông cụ Phó tỉnh mắt nhận thấy Đồng Kỳ Anh chưa tới, không khỏi nhíu mày: "Nếu đã vào trong viện này, phải chú ý nội quy của viện."

"Ông ơi, Kỳ Anh không được khỏe, cháu đã kêu quản gia đưa bữa sáng cho cô ấy rồi"

Phó Quân Tiêu ngồi thẳng người, nghiêm túc trả lời.

Tô Hoài Lan thừa cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, thêm mắm dặm muối nói: "Ông ơi, lát nữa cháu sẽ mời bác sĩ đến khám bệnh cho em dâu! Cả em dâu và em trai đã đăng ký kết hôn lâu như vậy rồi, lỡ như có thai vào thời điểm này, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến việc vào đại học!"

".."

Phó Quân Tiêu sắc mặt lạnh lùng, liếc nhìn Tô Hoài Lan, đôi mày kiếm khẽ cau lại.

Bà Lãnh lại không thể nghe ra ý khác trong giọng nói của Tô Hoài Lan, chỉ để ý đến tâm trạng của mình, nói đùa: "Nếu Kỳ Anh mang thai đứa con của Quân Bác, có học đại học hay không đều không quan trọng.

Ngược lại nếu là Hoài Lan, thì con với Quân Tiêu nhà ta phải cố gắng sinh cho bà già này một đứa cháu trai mập mạp trắng trẻo đấy.

Để ông nội của con được ôm chắt."

"Quân Tiêu nói rồi, đợi khi con học xong đại học, sẽ muốn sinh con với con."

Tô Hoài Lan cố ý ngượng ngùng nói.

Phó Quân Tiêu kiên nhẫn lắng nghe, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

"Vậy hãy mời bác sĩ tới, đến phòng khám cho Kỳ Anh."

Ông cụ Phó Hoàng Khôn nói xong, mới cầm đũa lên dùng bữa sáng.

Tô Hoài Lan từ lâu đã quen với những phép tắc cổ xưa trong gia đình này.

cô và Tô Hoài Lan.

Họ nói Tô Hoài Lan đã khiến hai "đại lão"

nhà họ Phó yêu thích cô ta như thế nào, còn nói về việc Đồng Kỳ Anh cô bị ghét bỏ ra sao.

Đồng Kỳ Anh không để trong lòng.

Dù sao, cô và Tô Hoài Lan là người đến từ hai thế giới khác nhau, cô không cần thiết phải so đo, tranh cãi đúng sai với người giúp việc nhà họ Phó.

Tối hôm qua cô không ăn gì, hơn nữa lại thức trắng đêm, mở mắt ra lần nữa thì đã gần trưa.

Đồng Kỳ Anh muốn mở cửa cho thông gió, vừa bước tới cửa, chốt cửa còn chưa kịp kéo, liên nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người giúp việc ngoài cửa.

"Cô hai này thật sự kém xa so với cô cả mà"

"Đúng vậy!"

Giọng nói của hai người dân xa.

Vì để tránh sự ngượng ngùng, Đồng Kỳ Anh thật sự đợi bọn họ đi xa rồi mới mở cửa.

"Ọt"

bụng kêu cồn cào vì đói.

Đồng Kỳ Anh vô thức xoa bụng mình, sau đó tiện tay đóng hai cánh cửa phòng, xoay người vào phòng thay quần áo, định đi tìm chút gì đó ăn.

Vào lúc này, Phó Quân Tiêu đã hoàn thành công việc của mình, từ ngoài sân bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.