“Một nghìn không trăm bảy lăm tỷ lần thứ nhất, một nghìn không trăm bảy lăm tỷ lần thứ hai, một nghìn không trăm bảy lăm tỷ lần thứ ba!”
Một tiếng “cạch” vang lên, chiếc búa đấu giá bị người bán đấu giá đập mạnh vào bệ búa.
Ngay sau đó, người bán đấu giá vô cùng phấn khích nói: “Chúc mừng quý ông đã có được sợi dây chuyền kim cương xanh thế kỷ - Tình yêu sinh tử màu xanh này!”
“Chà! Đây là đại gia nào vậy? Rất khí phách!”
“Nói đến, viên kim cương màu xanh đó thực sự là hàng thật giá thật. Tôi đã nghe nói về nó từ lâu rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy nó“.
“Đúng vậy đó! Hôm nay lại may mắn được nhìn thấy nó.”
Nhóm bà lớn lại cực kỳ hâm mộ mà tám chuyện.
Bà Lãnh điềm nhiên đứng lên, dáng vẻ khinh khỉnh.
Nhìn thấy vậy, Đồng Kỳ Anh vội vàng theo chân bà Lãnh, nhưng bà Lãnh không có tâm trạng gì mà nói với cô: “Cô về nhà một mình đi! Tôi còn hẹn một vài người bạn đi đánh bài với nhau”
“Được.” Đồng Kỳ Anh lúng ta lúng túng mà gật đầu. Có vẻ như bà Lãnh đang thực sự có tâm trạng tồi tệ.
Tài xế là do bà Lãnh mang tới, đương nhiên là cũng đi theo bà Lãnh.
Sau khi rời khỏi hội trường, Đồng Kỳ Anh định bắt taxi trở về.
Cô đang đứng ở ven đường, không tới một phút, một chiếc xe tư nhân đã dừng lại trước mặt CÔ.
Cánh cửa bên ghế lái mở ra, người đàn ông lúc đầu bước đến gần cô.
“Kỳ Anh, em đi đâu? Anh sẽ đưa em đi” Phó Quân Bác nhẹ nhàng nói.
Vừa nhìn thấy anh ta, trong lòng Đồng Kỳ Anh lập tức cảm thấy rất khó chịu nên cố ý giả vời như không biết anh ta rồi tránh sang một bên.
“Kỳ Anh, anh là Thành Hưng. Khi chúng ta còn nhỏ, ở nhà bà ngoại, hai chúng ta đã cùng nhau xuống suối bắt cá nướng ăn. Lúc chúng ta ở Úc, đã từng có một cuộc sống hạnh phúc suốt ba năm, chúng ta còn cùng nhau nuôi một con chó phốc, tên nó là Tiểu Ái. Chúng ta cùng nhau chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn. Chẳng lẽ em đã quên tất cả những điều này rồi hay sao?” Phó Quân Bác nói một cách trìu mến.
Đồng Kỳ Anh nhìn anh ta như thể cô đang nhìn một người kể chuyện đáng kể chuyện của người khác.
“Chuyện của anh nghe có vẻ rất ấm áp, nhưng tôi không có hứng thú” Đồng Kỳ Anh nhẹ giọng nói, đoạn, cô nói thêm: “Thưa anh, anh có thể lái xe đi chỗ khác không? Đây là chỗ taxi dừng. Anh dừng ở đây, sẽ ảnh hưởng đến việc chờ taxi của tôi”
“Kỳ Anh.”
“Kỳ Anh”
Cùng lúc với tiếng gọi của Phó Quân Bác, giọng nói của một người đàn ông khác trùng lặp với anh ta.
Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Phó Quân Tiêu đang đi về phía cả hai.
“Anh cả”
Đồng Kỳ Anh vui sướng gọi to.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cô lại bối rối: “Có một người phụ nữ nói rằng, em là người thứ ba của em trai anh, còn bởi vì anh ta mới dẫn đến chuyện không thể có con. Vậy mà bây giờ anh lại nói em và anh ta là anh em họ? Em và anh lại là vợ chồng. Anh cả, anh làm em rối quá“.
Phó Quân Tiêu hiểu ý cười cười: “Anh nói dối cậu ta đấy, chỉ là vì mong cậu ta từ bỏ hy vọng với em thôi.”
“Nói dối? Vậy em thật sự không phải em họ của anh ta? Vậy chẳng lẽ trước đây em là người thứ ba của anh ta?”
“Đó là họ nói dối em. Quá khứ của em, hiện tại của em, và cả tương lai của em đều là của một mình anh” Phó Quân Tiêu nói tiếp, khi anh hơi quay đầu lại nhìn Đồng Kỳ Anh, mày kiếm vô tình nhướng lên.
- -------------------