“Trên người tôi không có mang theo nhiêu tiền mặt đến thế. Cô nói cho tôi biết số tài khoản rồi tôi vẽ sẽ gửi vào tài khoản cho cô sau.” Phó Bắc Quân nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh vội vàng gật đầu rồi viết số tài khoản ngân hàng của mình lên một tờ giấy ghi chú, sau đó xé ra đưa cho Phó Bắc Quân. Cô gặp phải quý nhân giúp đỡ rồi! Cho tới khi Phó Bắc Quân đưa Nặc Kỳ Anh về tới nhà trọ của Nặc Lâm Dương thì cô mới nhớ ra là mình chưa hỏi tên của anh ta.
Sau khi Phó Bắc Quân đi rồi thì cô mới nhớ tới chuyện này.
Nếu có duyên gặp lại anh ta thì cô chắc chắn sẽ hỏi tên của anh ta. Cô nhớ rằng anh chàng vừa đẹp trai vừa tốt bụng kia nhắc nhở cô rằng Địa Trí có tuyển sinh viên thực tập về mảng thiết kế nội thất.
Nặc Kỳ Anh nghĩ tới đây thì quyết định thử một lần, cô lấy điện thoại ra tìm kiếm địa chỉ hòm thư của Địa Trí, rồi sau đó gửi hồ sơ lý lịch của mình cho Địa Trí. Lúc này Nặc Lâm Dương và Đường Vẫn Kiều đã mặc quần áo xong xuôi, hai người đang đi ra khỏi phòng ngủ nhưng vẫn dính lấy nhau như sam.
“Kỳ Anh à! Anh và chị dâu em phải đi ra ngoài làm việc, trưa nay sẽ không về ăn cơm đâu, em tự xử lý cơm trưa đi nhé.” Nặc Lâm Dương nói. Đường Văn Kiêu nói chêm vào: “Em cũng đừng khách sáo, cứ xem nơi này như nhà của mình vậy!” Hai người nói xong rồi sánh vai đi ra khỏi nhà.
Hơn nữa bây giờ đã sắp mười hai giờ rồi, hai người mới đi làm có thích hợp không vậy? Nặc Kỳ Anh tỏ vẻ không hiểu, cô chỉ biết là Nặc Lâm Dương làm biên tập cho một trang web giới thiệu kết hôn, còn Đường Văn Kiều thì cô không biết nhưng có lẽ tiền lương của cô ấy cũng không thấp! Phó Bắc Quân móc ra tấm giấy nợ mà Nặc Kỳ Anh đưa cho mình rồi nhìn một chút, sau đó anh ta xé nát nó ra và ném vào thùng rác. Bây giờ anh ta chỉ muốn làm một việc suy nhất mà thôi, đó chính là tắm rửa ngay lập tức.
Nếu không tắm thì Phó Bắc Quân cảm thấy như mình sắp mắc phải bệnh mề đay rồi. Mà Nặc Kỳ Anh quan sát ngôi nhà của Nặc Lâm Dương thì cũng nổi da gà đầy người, sao có thể bừa bộn đến thế cơ chứ? Trong phòng khách ném đầy tạp chí và báo giấy. Trên bàn phòng khách chất đầu lon nước ngọt, hộp mì tôm, vỏ đồ ăn vặt nhiều không kể xiết.
Tỉ vi treo trên tường bị phủ một lớp bụi dày cui.
Thật sự là dơ dáy không chịu nỗi. Nặc Kỳ Anh đành phải bỏ mặc vết thương của mình mà quét dọn vệ sinh. Cô đang làm thì nhận được một tin nhắn từ ngân hàng.
Đúng là cô đã được anh chàng vừa đẹp trai vừa tốt bụng kia chuyến cho ba mươi triệu đồng. Bên này, Phó Bắc Quân tắm rửa xong thì để trợ lý Triệu Nghiên của mình chuyển khoản cho Nặc Kỳ Anh. Anh ăn cơm trưa xong thì nằm ở nhà đánh một giấc. Phó Bắc Quân ngủ trưa dậy thì thấy thời gian cũng gần đúng thế là cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Ba giờ chiều, anh ta có mặt ở sân bay thành phố Thuận Canh.
Liên tục có hành khách đi ra khỏi sân bay. Phó Bắc Quân lấy điện thoại ra rồi gọi cho Tô Hoài Lan. Cú điện thoại đầu tiên thì không ai bắt máy, sau khi Phó Bắc Quân gọi liên tiếp mấy cuộc thì cuối cùng Tô Hoài Lan cũng đã bắt máy: “A lô! Cậu là Bắc Quân à?” Sau khi điện thoại được kết nối, Phó Bắc Quân còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì trong điện thoại đã vang lên tiếng ỏn à ỏn ẻn của Tô Hoài Lan. Phó Bắc Quân nghe thấy giọng nói này thì không kiềm chế được mà nổi cả da gà lên: “Đúng rồi chị dâu.”
Xem ra anh hai Phó Quân Tiêu đã nói số điện thoại của mình cho Tô Hoài Lan rồi. “Có phải là cậu mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần tây màu bạc đúng không?” Tô Hoài Lan lại hỏi.
Phó Bắc Quân chỉ biết trả lời: “Vâng.” Chẳng lẽ cô ta nhìn thấy mình rồi à? Ngay lúc Phó Bắc Quân còn đang nghi ngờ thì có một người phụ nữ đứng trong đám hành khách đi ra giơ điện thoại rồi vẫy tay với anh ta.
Phó Bắc Quân nhìn kỹ lại thì thấy cô gái này trang điểm rất đậm, dáng người cao gầy, cô ta mặc một bộ váy liền áo màu tím, trông rất sang trọng. Phó Bắc Quân đi về phía Tô Hoài Lan rôi chủ động nhận lấy va li hành lý trong tay của cô ta.
Mà Tô Hoài Lan thì lại nhìn chằm chằm vào Phó Bắc Quân với vẻ mê trai sau đó đánh giá anh từ dưới lên trên rồi nói với vẻ hài lòng: “Cậu rất đẹp trai đấy!” Em trai cũng đã đẹp như thế này rồi thì chắc chắn anh trai cũng sẽ không kém. Vừa nãy Tô Hoài Lan chỉ cần nhìn thoáng qua là đã chú ý tới Phó Bắc Quân.
Cô ta kìm lòng không đặng đưa tay vòng qua khủy tay của Phó Bắc Quân mà chẳng thèm e dè một chút nào cả. Phó Bắc Quân vội vàng tránh khỏi bàn tay của Tô Hoài Lan rôi duy trì một khoảng cách nhất định với cô ta. Anh nói: “Chị dâu đi bên này.”
Tô Hoài Lan bĩu môi, cô ta cảm thấy có chút không vui.
Mình còn chưa phải chị dâu chính thức của cậu ta, có cần phải giữ khoảng cách đến mức đó không hả? mà Phó Bắc Quân thì lại rất buồn bực, sao anh hai Phó Quân Tiêu lại thích một cô gái dung tục như thế này nhỉ? Buổi chiều, lúc Đường Văn Kiều tan làm trở về thì thấy ngôi nhà vốn bừa bộn dơ dáy nay lại sáng sủa và sạch sẽ thì đang định hét lên một cách vô cùng kích động. Nhưng may sao cô ấy chú ý tới Nặc Kỳ Anh đang thiếp đi trên ghế sô pha, trong tay con bé vẫn cầm lấy khăn lau thì đã cố kiếm lại được. Đứa nhỏ này đúng thật là làm người khác thương yêu mài! Đường Vẫn Kiều không khỏi cảm khái.
“Kỳ Anh dậy đi nào! Mau đi tắm rửa đi, tối nay chị dâu mời em đi ăn.” Đường Văn Kiều thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên đi tới rôi gọi Nặc Kỳ Anh dậy.
Nặc Kỳ Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy có mỗi Đường Văn Kiều nên hỏi trong vô thức: “Anh của em đâu ạ?” “Tối nay anh ấy phải làm ca đêm nên tối muộn mới trở về. Em mau đi tắm rửa rồi đổi một bộ đồ thật đẹp đi, lát nữa chị dâu sẽ dẫn em đi khám phá thế giới này!” Đường Văn Kiều nói mà mặt mày hớn hở. Nặc Kỳ Anh vẫn còn nằm trong trạng thái mơ hồ, cô cầm lấy quần áo rồi đi cà nhắc vào phòng tảm.
Khi cô đi ra thì Đường Văn Kiều thấy bộ quần áo này của cô mà không khỏi lắc đầu. Cô ấy tự tay mở va li của Nặc Kỳ Anh ra rồi nhìn một chút, sau đó chép miệng nói với vẻ mặt chê bai: “Quần áo kiểu gì thế này hả em gái?” “Có cái gì không đúng ạ?” Nặc Kỳ Anh hỏi lại một cách đường hoàng.
Đường Văn Kiều tiện tay đóng vali lại sau đó lôi Nặc Kỳ Anh vào phòng ngủ của mình. Cô ấy mở tủ quần áo ra rồi dùng tay lướt qua mỗi một bộ đồ treo trong đó. Cuối cùng dừng lại ở một bộ váy trảng tình. “Mau thay đi!” Đường Vân Kiều lấy bộ váy trắng đó ra rồi đưa cho Nặc Kỳ Anh. Cô câm váy rồi ướm thử lên người mình mà nói: “Tại sao phải ăn mặc nghiêm trang thế ạ?” “Tối nay chị dâu sẽ giới thiệu cho em cái nghề ca sĩ tạm thời ở câu lạc bộ giải trí. Nếu tối nay em hát hay thì chắc chắn sẽ được không ít tiên đấy.” Đường Văn Kiều nhếch miệng cười một tiếng. Nặc Kỳ Anh nghe thế thì hớn ha hớn hở đi thay đồ.
Khi Nặc Kỳ Anh thay xong rồi xuất hiện ở trước mặt Đường Văn Kiều một lần nữa thì khiến cho đôi mắt của cô ấy sáng bừng cả lên.
“Đẹp quá đấy!” Đường Văn Kiều nói với vẻ ca ngợi. Nặc Kỳ Anh cúi đầu nhìn bộ váy mà mình đang mặc rồi nở một nụ cười ngại ngùng. “Đúng rồi, em phải nghĩ cho mình một cái nghệ danh.” Đường Văn Kiều nói tiếp. Nặc Kỳ Anh không hiểu nên hỏi: “Tại sao phải dùng nghệ danh ạ?” “ở mấy chỗ như thế thì sao lại dùng tên thật được chứ?” “Vậy nghệ danh của chị dâu là gì?” “Nhiếp Tiểu Thiến!” “Có phải của anh em là Ninh Thái Thần không?” Nặc Kỳ Anh hỏi mà cười khúc khích.