Thấy Đồng Kỳ Anh không trả lời được, Phó Quân Bác cười khổ: “Kỳ Anh, em thật sự đã thay đổi.”
“Tôi quen với anh sao? Tôi có thay đổi hay không, liên quan gì với anh?” Đồng Kỳ Anh lộ vẻ mặt không vui phản bác lại.
Phó Quân Bác cười hờ hững: “Đúng vậy, em không còn quen anh nữa. Em đã thay lòng đổi dạ, nhưng trái tim của anh từ đầu đến cuối vẫn dành cho em vẫn không hề thay đổi.”
“Tôi thay lòng đổi dạ?” Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Bác với vẻ khó tin.
Phó Quân Bác có vẻ định đến điểm thì dừng: “Anh mong em đừng quên ý định ban đầu, tìm lại chính mình. Anh còn phải đi bàn chuyện hợp tác, nên nói chuyện với em đến đây thôi. Có cơ hội hẹn gặp lại”
Phó Quân Bác nói xong thì đứng dậy rời đi.
Đối với lời nói của Phó Quân Bác, Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy yên lòng. Sở dĩ yên lòng có lẽ là vì anh cả. Mấy chữ “thay lòng đổi dạ” khiến Đồng Kỳ Anh cảm thấy có chút đau lòng.
Cô ngồi đây một mình trong chốc lát, gọi một bàn đồ ăn nhẹ cũng chưa ăn được vài miếng đã thanh toán hóa đơn, rời khỏi “Dạ Hoặc“.
Bất tri bất giác, khi Đồng Kỳ Anh đang đi trên phố, cô đi ngang qua một văn phòng thám tử tư. Có lẽ vì nhất thời nóng đầu nên cô bước vào.
Người tiếp đãi cô là một nam thanh niên. Vừa nhìn thấy cô đến, anh ta liên quan tâm hỏi: “Có phải cô muốn điều tra đối tượng ngoại tình của chồng cô không?”
Bị nói trúng tim đen, Đồng Kỳ Anh không chút ngượng ngùng gật đầu. Anh cả không chịu nói thì cô đành nhờ người kiểm tra vậy.
Cô tin chắc rằng những điều trong giấc mơ của cô phải là sự thật.
Đồng Kỳ Anh thanh toán tiền đặt cọc rồi để lại email của mình. Ông chủ của thám tử tư nhận lời, kết quả sẽ được gửi đến email của cô trong một tuần.
Sau sự việc ngày hôm nay, lúc trở về Phó Quân Tiêu cũng không nhắc đến chuyện đó, Đồng Kỳ Anh cũng không hỏi thêm nữa. Chỉ là khi hai người ở cùng nhau thì chủ đề nói chuyện cũng ít đi rất nhiều.
Và một tuần này là một cực hình đối với Đồng Kỳ Anh.
Một tuần sau, Phó Quân Tiêu ra ngoài như thường lệ để tiến hành kiểm tra định kỳ các công ty con của tập đoàn Phó Thị.
Đồng Kỳ Anh ở nhà một mình, cầm lấy máy tính bảng mở email. Bên trong chỉ có một tấm ảnh chụp Tô Hoài Lan, bên dưới có đoạn văn miệng nói rằng Tô Hoài Lan từng là vị hôn thê của Phó Quân Tiêu. Phó Quân Tiêu còn nâng đỡ Tô Hoài Lan trở thành ngôi sao hạng nhất trong làng giải trí. Hơn nữa, Tô Hoài Lan đã từng làm phẫu thuật phá thai trong bệnh viện.
Phía sau còn có danh sách giải phẫu của Tô Hoài Lan, tên người nhà ký tên là “Phó Quân Tiêu”, thời gian là nửa năm trước.
Thấy vậy, Đồng Kỳ Anh sửng sốt.
Cô ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách một lúc lâu, sau đó mới nhớ ra, cầm theo máy tính bảng đến phòng làm việc để so sánh nét chữ của Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh lục tung phòng làm việc, cuối cùng tìm được một cuốn sách có chữ ký của Phó Quân Tiêu, rồi kiểm tra nó với nét chữ ký trên phiếu phẫu thuật của Tô Hoài Lan trên máy tính bảng.
Ngay sau đó, cuốn sách và máy tính bảng đồng thời rời khỏi tay cô, Đồng Kỳ Anh quỳ xuống ngồi ở bàn học, che mặt khóc thút thít.
Đêm đó, Phó Quân Tiêu về muộn hơn thường lệ một chút.
Lúc này đã chín giờ tối.
Vừa nới lỏng cà vạt, anh vừa bước lên phòng ngủ chính trên lầu.
Sau khi Phó Quân Tiêu vào phòng, nhìn thấy Đồng Kỳ Anh nằm trên giường ngủ say, liền đến phòng ngủ bên cạnh tắm rửa. Động tác của anh rất nhẹ, vì sợ đánh thức cô.
Tuy nhiên, sau khi tắm rửa xong và trở lại giường, đến lúc nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé này, không hiểu sao trong lòng anh có cảm giác nóng lên, bất chợt nảy sinh xúc động muốn hôn cô.
Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh nằm nghiêng ở bên người anh, hai tay ôm chăn bông nắm chặt thành nắm đấm, dáng vẻ thanh tú lại có chút đáng yêu.
Phó Quận Tiêu cảm giác không kìm nén được, yết hầu lăn lên lăn xuống, ánh mắt trông chờ mòn mỏi.
Anh kìm lòng không đâu mà cúi xuống, từ từ tiến đến, che đi đôi môi hồng nhuận của cô gái nhỏ.
Từ đầu đến cuối Đồng Kỳ Anh không hề ngủ, nước mắt trên gối cũng đã khô, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, im lặng, không phản kháng cũng không phối hợp.
Từ từ, nhiệt độ trong phòng dường như đang tăng lên... Một cảm giác tràn đầy tràn đến, Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở mắt ra, không ngờ bắt gặp ánh mắt của Phó Quân Tiêu.
Chỉ thấy những hạt mồ hôi nhỏ chảy ra trên trán anh, cùng một tia dục vọng trong đôi mắt đen láy.
“Anh cả, tha cho em đi.” Đồng Kỳ Anh đột ngột mở miệng nói không chút báo trước, khiến thân tâm Phó Quân Tiêu chợt bị kìm hãm. “Em không muốn trở thành kẻ thế thân của Tô Hoài Lan!”
“?” Phó Quân Tiêu lập tức lộ vẻ bối rối.
Sống mũi Đồng Kỳ Anh chua xót, không khỏi nức nở: “Anh thật sự rất tàn nhẫn với em! Thật sự rất tàn nhẫn!”
Không hiểu sao cô lại bật khóc, nhất thời Phó Quân Tiêu cảm thấy bất lực.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh cau mày, trầm giọng hỏi.
Đồng Kỳ Anh không trả lời lời anh, chỉ tự mình che mặt khóc lóc thảm thiết.
Phó Quân Tiêu đành phải dừng lại, ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng, xoa sau đầu cô an ủi: “Ngoan, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Người phụ nữ anh yêu là Tô Hoài Lan, đúng không? Em chỉ là người thế thân của cô ấy, đúng không? Trước kia em không giống như thế này, đúng không?” Đồng Kỳ Anh vừa khóc vừa hỏi dồn dập.
- -------------------