“Em gái anh” Lãnh Diệc Phàm trả lời không chút do dự, thậm chí còn không để Viêm Ái Linh kịp nói câu nào, lập tức quay lại chủ đề của mình: “Bây giờ em có thể nói cho anh biết, nguồn gốc của cây roi đó không?
Nghe thấy câu trả lời của Lãnh Diệc Phàm, Viêm Ái Linh cảm thấy trong lòng trống rỗng đến khó tả.
Cô nên khen anh thành thật, hay là khen anh giấu mình quả giỏi đây?
Thực ra, cô càng tò mò hơn, rốt cuộc người con gái nhân lúc anh bị ảo giác ấy mà xuất hiện là ai?
Bùi Hạ Sênh thấy ánh mắt Viêm Ái Linh nhìn Lãnh Diệc Phàm vô cùng phức tạp, vì vậy cô ấy nửa nắm chặt tay lại, đưa lên miệng, khẽ họ một tiếng.
Dòng suy nghĩ của Viêm Ái Linh bị tiếng họ của Bùi Hạ Sênh làm rối loạn.
“Em còn tưởng rằng anh sẽ nói rằng đó là cô gái mà anh đã cứu ngày hôm đó cơ, xem ra em đoán đúng rồi! Anh không thích cô gái đó” Viêm Ái Linh đẩy cuộc hội thoại quay về chủ đề của mình.
Giọng điệu của Lãnh Diệc Phàm trở nên lạnh lẽo hơn: “Nguồn gốc của cây roi rắn từ đâu?”
Viêm Ái Linh ngồi xổm xuống bên giường, để tầm mắt đối diện với Lãnh Diệc Phàm, sau đó hai mắt híp lại, miệng nhếch lên thành một nụ cười, đáp: “Anh giúp em đi mượn binh lực của bố anh, em sẽ nói cho anh biết nguồn gốc của cây roi rắn”
Lãnh Diệc Phàm nhìn vào đôi mắt của Viêm Ái Linh, lạnh lùng nói: “Cho dù công chúa không nói cho tôi biết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra ra, chuyện này không bao giờ có thể trở thành điều kiện trao đổi giữa hai chúng ta”.
“Tần Sơ Hạ đánh giá về anh không sai chút nào! Trong mắt anh quả nhiên chỉ có chuyện trao đổi ngang hàng thì anh mới chịu làm” Viêm Ái Linh cười gượng.
Lãnh Diệc Phàm hơi nhíu mày, môi mỏng mím chặt, có chút không vui.
Bùi Hạ Sênh không kìm nén được nữa, tò mò hỏi: “Này! Tiểu Bất Nhiễm! Cô mau nói đi! Từ đâu tôi đã thấy hiếu kỳ về loại vũ khí này rồi, nếu như không phải Minh Tư Thành muốn cứu Lãnh Diệc Phàm trước, tôi đã sớm truy hỏi cô đến cùng rồi”.
Viêm Ái Linh nhìn thấy Bùi Hạ Sênh cũng về phe Lãnh Diệc Phàm, bất mãn cắn môi dưới, sau đó đứng dậy, hay tại chắp ra sau, vừa bước đi thong thả, vừa rủ rỉ nói:
“Roi rắn là một trong mười loại vũ khí lạnh có nọc độc lạnh ở Việm Phù của chúng tôi từ thời cổ đại. Sau này, thời gian trôi qua, bước vào thời đại mới. Để phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, vũ khí có nọc độc lạnh này và thuật nuôi cổ trùng đã bị cấm lưu hành ở đất nước chúng tôi."
“Vậy thì tại sao bây giờ nó lại xuất hiện? Hơn nữa tại sao ông nội của Tần Sơ Hạ lại có loại thuốc giải độc trùng roi rắn này?” Bùi Hạ Sênh càng ngày càng thấy khó hiểu.
Nghe thấy việc này còn liên quan đến người nhà của Tần Sơ Hạ, lông mày Lãnh Diệc Phàm càng cau chặt lại.
Viêm Ái Linh mím môi, có phần miễn cưỡng mà trả lời: “Ông ngoại của Tần Sơ Hạ là người nhà họ Mộc, mà nhà họ Mộc là ngự y của hoàng thất chúng tôi suốt bao đời nay.
Nhà ngoại của cô ấy kiểm soát gần như toàn bộ hệ thống y tế của Việm Phù.
Viêm Phù ngoài việc sở hữu nhiều kỳ trận dị bảo ra, còn có rất nhiều những loại thảo dược quý hiếm.
Những thảo dược ở đất nước mọi người, ở nước tôi chỗ nào cũng có, nhưng những thảo dược chúng tôi có, chưa chắc mọi người đã có.
Chính vì điều này mà ông nội của Tân Sơ Hạ mới thành lập công ty dược phẩm, nhằm mở rộng thị trường hơn nữa.
Vì vậy chỉ có thể liên hôn với nhà họ Mộc của nước chúng tôi, để có được độc quyền xuất khẩu các loại thảo mộc với giá thấp nhất.
Vì nhà họ Mộc đã liên hôn với gia tộc Sa Rhino, họ đương nhiên sẽ cung cấp cho nhà Sa Rhino đơn thuốc điều trị của bọn họ, yêu cầu gia tộc Sa Rhino vì nhà họ Mộc bọn họ mà điều chế thuốc.
Vì vậy, độc của roi rắn, nhà họ Mộc từ trước đến nay đều có thuốc giải, vậy thì bọn họ đã liên hôn với gia tộc Sa Rhino, thì dĩ nhiên Sa Rhino cũng sẽ có thuốc giải!
Dĩ nhiên, tất cả dược phẩm của họ cũng sẽ đem bán cho Việm Phù của chúng tôi với giá thấp nhất.
Vì vậy, tỷ lệ tử vong trên đầu người ở nước tôi rất thấp. Hầu hết mọi người tự nhiên chết vì tuổi già."
“Vậy thì chẳng phải tỷ lệ người già ở đất nước của cô rất cao sao?” Bùi Hạ Sênh thẳng thừng nói.