Sau khi nghe Tần Sơ Hạ giới thiệu, Minh Tư Thành mới kể lại rõ ràng nguyên nhân hậu quả mà anh gặp được cô gái kia với Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ nghe xong, không kìm được mà tự hỏi: "Chẳng lẽ, sau đó điện hạ lại tự mình tìm Mộc Miên ở thành phố Cung Huy?".
Minh Tư Thành vừa lái xe vừa chau mày hỏi ngược lại: "Tại sao cô gái đó lại muốn tìm Mộc Miên?"
Tần Sơ Hạ không có ý định giấu giếm Minh Tư Thành, thành thật giống như với Phó Diệc Phàm, nói hết toàn bộ với Minh Tư Thành: "Mẫu hậu của điện hạ bệnh nặng cần máu của Mộc Miên để trị liệu. Hơn nữa mẫu hậu của điện hạ cũng đã nói không cần dùng máu của Mộc Miên cứu mạng, chỉ là điện hạ không nỡ để mẫu hậu đi nên mới tự ý đến đây tìm Mộc Miên"
"Tôi biết cô gái đó không phải người xấu"
Minh Tư Thành trả lời.
Lúc này Tân Sơ Hạ mới thở ra một hơi.
Đến dinh thự nhà họ Minh ở thành phố Thuận Canh.
Trước khi Minh Tư Thành dẫn Tần Sơ Hạ vào cửa thì dặn dò: "Đợi sau khi vào trong, cô không được gọi cô ấy là “điện hạ”, tôi sợ bố mẹ nghe thấy sẽ nghi ngờ."
"Được." Tần Sơ Hạ làm một động tác "OK". Sau đó đi theo Minh Tư Thành vào trong.
Minh Tư Thành dẫn Tần Sơ Hạ đến một căn phòng theo phong cách công chúa ở tầng hai.
Màu hồng phấn trong phòng rất giống một thế giới cổ tích.
Lúc này, Viêm Ái Linh đang ngồi trong phòng, bên cạnh có một phu nhân hòa nhã, xinh đẹp dịu dàng, bên cửa sổ còn có một người phụ nữ nhìn có vẻ khá hào nhoáng đang đứng.
"Bà ấy là mẹ tôi, người bên kia là Bùi Hạ Sênh, bạn tôi" Minh Tư Thành giới thiệu với Tần Sơ Hạ xong lại giới thiệu với mẹ mình Lâu Giai Lệ và Bùi Hạ Sênh: "Cô ấy là bạn của cô gái này, tên là..".
"Cháu tên Tần Sơ Hạ" Tần Sơ Hạ tiếp lời Minh Tư Thành, chủ động khua tay chào hỏi Lâu Giai Lệ và Bùi Hạ Sênh.
Lúc này, Viêm Ái Linh đang ôm con búp bê ngồi trên tấm thảm mềm khi nghe thấy tên Tần Sơ Hạ thì vô thức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ cũng không để tâm mà nhìn Viêm Ái Linh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tần Sơ Hạ nhẹ nhàng bước qua, quỳ xuống trước mặt Viêm Ái Linh giọng điệu dịu dàng hỏi: "Lạc, cô còn nhớ tôi không, tôi là Sơ Hạ"
Viêm Ái Linh không phản ứng, chỉ trừng to đôi mắt đẹp như chuông đồng tiếp tục nhìn Tần Sơ Hạ.
"Hồi còn nhỏ, chúng ta cùng nhau chơi trốn tìm, khi cô rơi từ núi giả xuống là tôi đã ôm cô làm đệm thịt cho cô. Cô còn nhớ không?" Tần Sơ Hạ nói rồi cô giơ tay lên kéo cổ áo của mình ra, lộ ra bờ vai.
Chỉ thấy trên vai cô có năm vết trầy xước dài ngắn khác nhau. Viêm Ái Linh nhìn một lúc, vô thức giơ tay ra xoa xoa vết sẹo trên vai của Tần Sơ Hạ.
"Đây là lúc nhỏ khi tôi cùng cô và anh trai cô đi săn bị gấu đuổi theo, tôi đỡ thay cô. Cô còn nhớ không?" Tần Sơ Hạ dịu dàng nhỏ giọng hỏi.
Viêm Ái Linh nhìn đến đây đột nhiên rơi nước mắt, bổ nhào vào Tần Sơ Hạ ôm chặt lấy cổ cô giống như một đứa trẻ, rồi dùng ngôn ngữ của Viêm Phù liên tục gọi: "Sơ Hạ, Sơ Hạ, Sơ Hạ!"
Nghe thấy Viêm Ái Linh gọi mình là Sơ Hạ, Tần Sơ Hạ nhẹ nhàng vỗ về lưng Viêm Ái Linh, vui vẻ nói: "Tốt quá rồi! Lạc vẫn chưa mất toàn bộ ký ức."