Phó Diệc Phàm đối diện với ánh mắt của Tần Sơ Hạ, nhìn ý cười trong mắt cô, nhếch môi nói:
"Đến để thực hiện lời hứa à?"
"Anh thật lợi hại!" Tần Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ mặt sùng bái: "Việc này cũng đoán đúng được!"
"Tổng giám đốc Phó, tài xế đã lái xe tới, chúng ta về khách sạn trước hay là?" Thang Hưng Hiền đi đến xin chỉ thị.
Ánh mắt Phó Diệc Phàm rời khỏi Tần Sơ Hạ, đảo mắt nhìn về phía Thang Hưng Hiền dặn dò:
"Mấy người về khách sạn trước đi."
"Vậy anh đừng quên tham gia tiệc cảm ơn tối nay" Thang Hưng Hiền gật đầu nhắc nhở.
"Tôi sẽ về đúng giờ" Phó Diệc Phàm đáp.
Thang Hưng Hiền bèn dẫn đoàn người lên xe đa dụng rời đi.
Tần Sơ Hạ thấy bọn họ đi rồi, không hiểu hỏi Phó Diệc Phàm: "Anh còn muốn đi làm việc khác à?"
"Đưa cô về nhà trước" Phó Diệc Phàm hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tần Sơ Hạ xua tay từ chối: "Anh cứ đi làm việc của anh trước đi! Tôi tự về là được, trở về thành phố Cung Huy, nhất định tôi sẽ tự mình tặng rượu đến nhà anh."
"Được." Phó Diệc Phàm không ép nữa.
Tần Sơ Hạ vẫy tay chào Phó Diệc Phàm, vừa xoay người đi vài bước đã quay đầu trở lại trước mặt anh.
Phó Diệc Phàm nhìn cô hỏi: "Còn có việc?"
Tần Sơ Hạ gật đầu, lúng túng thăm dò: "Tôi... có thể... dùng mấy chai rượu kia... trừ việc nhận lỗi với anh ra, hi vọng anh cho tôi một ân huệ."
"Nói đi, ân huệ gì?" Phó Diệc Phàm bình tĩnh nhìn cô.
Tần Sơ Hạ mím môi, cúi đầu nói nhỏ:"Nếu như... sau này... có ngày bố tôi đối đầu với anh, anh nương tay với ông ấy được không?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì" Phó Diệc Phàm ung dung.
Tần Sơ Hạ ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Phó Diệc Phàm, vẻ mặt chân thành tha thiết:
"Anh rất thông minh, tôi biết chắc chắn anh hiểu tôi đang nói gì. Thế lực của bố tôi không bằng anh, chỉ cần sau này anh nương tay với bố tôi, nhất định tôi sẽ dốc toàn lực ngăn cản bố tôi ra tay với con của anh và Tống Vân Thùy! Coi như tôi lấy giá trị của những chai rượu và lời hứa của mình giao hẹn với anh được không? Chỉ xin sau này anh đừng tổn thương đến bố tôi!"