Có thể là có, hoặc có thể là không.
Đồng Kỳ Anh hiểu ý cười: “Mộc Miên, con thử một chút xem! Thử tin tưởng chính mình, cũng thử tin tưởng cậu ấy. Nếu như do vấn đề khoảng cách mà hai đứa thật sự phải mỗi người một hướng thì phải nói là hai đứa chưa yêu nhau. Xa nhau cũng là chuyện tốt.”
“Sao bố lại không cho con ra nước ngoài?” Sau khi bình †ĩnh lại, Nhiên Mộc Miên bất đắc dĩ nhìn Đồng Kỳ Anh hỏi.
Đồng Kỳ Anh giơ tay lên, sờ sờ đầu Nhiên Mộc Miên, cười khổ: “Bởi vì, bố mẹ không mong con bị tổn thương”
“Con chỉ đi ra nước ngoài, học một tí thôi, tổn thương được gì chứ.” Nhiên Mộc Miên không cho là đúng.
Mộc Miên có kế thừa “thuốc giải” từ cô, đối với người có ý đồ khác thì cái này có giá trị lợi dụng rất lớn.
“Vậy bọn họ bắt con làm thí nghiệm gì?” Nhiên Mộc Miên lại tò mò.
Đồng Kỳ Anh cố tình phóng đại hù dọa nói: “Bọn họ rút máu của con, đem con đi giải phẫu thành vật thí nghiệm. Con thấy đáng sợ không?”
Nhiên Mộc Miên lập tức bày ra vẻ mắt rất khó coi.
Đồng Kỳ Anh thiếu chút nữa là cười, chỉ là cố nén lại, bình tĩnh nói tiếp: “Cho nên đấy! Con bé con đừng có chạy đi lung tung!”
“Ông ngoại là người như thế, cho nên mẹ mới rất phản cảm với ông ngoại đúng không?” Nhiên Mộc Miên bỗng nghiêm túc nói.
Đồng Kỳ Anh ngẩn ra, không lên tiếng.
“Mẹ?” Nhiên Mộc Miên lại gọi.
Đồng Kỳ Anh sau khi hoàn hồn lại thì cười một tiếng: “Mẹ chẳng biết gì về chuyện ông ngoại con”
“Vậy thôi” Nhiên Mộc Miên nhục chí tựa cằm lên đỉnh đầu gấu Teddy.
“Đồ ăn đưa tới cho con luôn rồi, con cũng không cần phải giận dỗi bố con đâu” Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng nhéo mũi Nhiên Mộc Miên, cười nói: “Mẹ chiều hư con mất rồi! Con không vui là cả nhà phải dỗ”
“Bây giờ con rất hài lòng!” Nhiên Mộc Miên nhếch miệng cười.
Đồng Kỳ Anh gật đầu một cái, đứng dậy rời khỏi phòng của Nhiên Mộc Miên.
Trong thư phòng phía bên kia, Phó Quân Tiêu nhức đầu xoa xoa thái dương.
Đồng Kỳ Anh quay lại, chủ động ra phía sau ông, thay ông xoa thái dương.
Phó Quân Tiêu cũng thả lỏng mà nhắm mắt lại.
Đồng Kỳ Anh nói tiếp: “Con bé Mộc Miên kia dễ nói chuyện lắm, nó ăn mềm chứ không ăn cứng. Anh mà cứ mạnh bạo với con bé thì nó sẽ không nghe theo anh đâu.”
*.” Phó Quân Tiêu không nói chuyện.
Đồng Kỳ Anh cúi người, hai tai vòng ra ôm lấy vai Phó Quân Tiêu, mặt tựa vào đầu ông, thấp giọng nói: “Anh cả, anh ở ngoài nhất định phải bảo vệ chính mình”
“Em sợ lắm à?” Phó Quân Tiêu giơ tay lên vỗ võ lấy tay Đồng Kỳ Anh, nặng nề hỏi.
Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu một cái, trả lời: “Không sợi Bởi vì em sẽ đi theo anh.”
Phó Quân Tiêu kéo tay Đồng Kỳ Anh từ phía sau lên trước mặt, để bà ngồi lên đùi mình, nghiêm túc nói: “Nếu như anh xảy ra chuyện gì, anh không cho em đi theo: “Em sẽ không sống một mình” Đồng Kỳ Anh thề son sắt nói.
Mộc Miên còn cần em bảo.
Phó Quân Tiêu nhịn không được mà nổi giận: “Em điên rồi!”
Đồng Kỳ Anh một tay ôm lấy Phó Quân Tiêu: “Mộc Miên đối với anh và em mà nói là một điều ngoài ý muốn của bản thân. Nếu như không có Mộc Miên thì anh đã chẳng mệt như thế! Anh đã có thể thoát thân từ sớm rồi không đúng sao?”
Năm đó, cô mang thai lần hai, Nhiên Hoàng Minh đã thử máu cho cô và phát hiện ra đó là con gái, Nhiên Hoàng Minh đã khuyên cô không nên sinh đứa bé này ra.
Nếu như là con gái thì chắc chắn sẽ kế thừa huyết thống “thuốc giải” trong người cô.
Đến lúc đó thì sẽ mang lại nhiều phiền phức, thậm chí là còn có họa sát thân.
Nhưng Đồng Kỳ Anh không đành lòng, bà không đành lòng bỏ đi đứa bé trong bụng.
Bởi vì bà không đành lòng mà lại khiến cho Phó Quân Tiêu không thể chỉ lo cho thân mình được.
- -------------------