“Anh cả...
Ứ...
Điện thoại.”
Đồng Kỳ Anh vừa khó thở vừa thở dốc, cố không để mình mất đi lí trí, cô đưa một tay đang rãnh ra, mò mẫm chiếc điện thoại đang liên tục reo lên theo hướng âm thanh mà nó phát ra.
Ai ngờ tiếng chuông điện thoại đột nhiên tắt mất.
Nhưng ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại lại reo lên trở lại.
“Đừng quan tâm đến nó, chúng ta tiếp tục.”
Bàn tay Phó Quân Tiêu mơn trớn trên khắp đường cong nhỏ nhắn của Đồng Kỳ Anh, từ trên xuống dưới không sót chỗ nào.
Đôi mắt trong veo khiến sự hưng phấn càng lan ra ngập tràn khắp nơi, Đồng Kỳ Anh chỉ có thể gồng mình nhẹ nhàng nói: “Ngộ nhỡ có việc quan trọng thì sao?”
“Bây giờ không có việc gì quan trọng hơn việc “yêu”
em.”
Giọng anh khàn đặc, ánh mắt càng sâu thẳm hơn vì ham muốn.
Đôi tay anh liên tục tạo ra hàng loạt những điều thần kì trên người cô như đang làm ảo thuật khiến cô không thể mở miệng nói gì thêm, đến cả đầu óc cũng không thể nào suy nghĩ nữa.
Hôm đó, không có ai có thể liên lạc được với Phó Quân Tiêu.
May mà có Trịnh Minh Hâm ở đó mới có thể giải quyết được những vấn đề trong cuộc họp.
Lạc Minh Ánh thì vô cùng thất vọng, ngồi trước bàn họp, nhớ lại dáng vẻ Phó Quân Tiêu lúc anh rời khỏi buổi tiệc, bỏ lại bao nhiêu khách quý vào tối qua.
Quả nhiên chỉ có Đồng Kỳ Anh mới có thể khiến Phó Quân Tiêu bất chấp hết tất cả như thế.
Trong khách sạn, không khí vô cùng nồng ấm.
Sau đó, Phó Quân Tiêu nghiêng người qua, đôi mắt đen xa xăm của anh như đang rực lửa, trân trọng nhìn cơ thể trắng trẻo không tì vết của Đồng Kỳ Anh đang ở bên dưới chăn kia.
Cô xấu hổ vòng hai tay lại còn anh thì lại vẫn chưa hết hứng, mỉm cười, gỡ tay cô ra.
“Đừng che nữa, anh nhìn thấy hết rồi.”
“Vậy không cho anh nhìn thêm nữa.”
ĐồngKỳ Anh đưa tay lên, bịt mắt Phó Quân Tiêu lại.
Phó Quân Tiêu mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang bịt mắt mình của Đồng Kỳ Anh, cắn nhẹ lên bàn tay mềm mại đó rồi nói: “Cùng anh về sống ở “Tư Mạt Viên”
được không?”
“Tư Mạt Viên?”
Đồng Kỳ Anh ngây ra một lúc.
“Chính là trang trại mà anh đã bỏ tiền ra để mua lại.
Phía đông có khu sản xuất rượu, phía tây có vườn hoa.
Có rất nhiều người sống ở trấn này đều là nông dân trồng hoa và làm rượu ở trang trại của chúng ta.
Anh định làm rượu nho cao cấp bán đi ra các nước, còn có các loại mỹ phẩm trang điểm và bảo vệ da phù hợp cho phụ nữ các em dùng.”
Phó Quân Tiêu ôm lấy Đồng Kỳ Anh, múa tay trong không gian, mô tả về “đế quốc”
của mình.
“Vậy...
em có thể làm gì cho anh không?”
Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng đầu, ngước lên nhìn khuôn mặt nghiêng của Phó Quân Tiêu, thắc mắc hỏi.
Phó Quân Tiêu khẽ mỉm cười và nói: “Kỳ Anh của anh chỉ cần làm việc mình thích làm là được.”
“Vậy phải chăng từ nay về sau anh sẽ rất bận, không có thời gian ở bên em nữa không?”
Đồng Kỳ Anh bĩu môi nói.
Phó Quân Tiêu khẽ mỉm cười và nói: “Bận là chuyện chắc chắn rồi, nhưng anh dù có bận thì anh cũng sẽ dành thời gian ở bên em và cục cưng nhỏ sau này của chúng ta.”
“Vậy chẳng phải anh cũng xếp việc ở bên em thành một phần của công việc sao?”
Đồng Kỳ Anh không kiềm được mà nói.
“Đương nhiên.”
“Vậy em và công việc thì cái nào quan trọng?”
“Phải xem tình hình.”
Sau khi Phó Quân Tiêu nói xong thì dừng lại một chút, sau đó anh bổ sung thêm: “Không được giận!”
Đồng Kỳ Anh cười “phù”
ra một tiếng rồi nói: “Hình như anh rất sợ em giận.”
“Ừm, thật sự rất sợ.
Khi em giận, anh thật sự không biết phải làm thế nào.
Hơn nữa, anh hoàn toàn không có cách nào nói chuyện được với em, đúng thật là không thể hiểu nổi.”
“Vậy anh vẫn thích em sao?”
“Đương nhiên là không thích, nhưng anh yêu em.”
Phó Quân Tiêu mỉm cười.
Thật ra, hơn một tháng nay, người bình tĩnh lại hơn chính là Phó Quân Tiêu.
Thuốc tránh thai khẩn cấp không chỉ có hại cho sức khỏe của cô mà còn khiến anh mất đi cơ hội làm bố, anh có thể không giận được sao? Nhưng giận thì giận nhưng anh cũng biết được chỗ sai của mình, hôm đó đúng thật là anh không nên cưỡng ép cô như thế.
Chỉ là, khoảng thời gian này, nếu như cô không đến tìm anh thì nhất định anh sẽ không chịu nổi cô đơn mà chủ động bay về lại bên cô, dù cho có phải quỳ sầu riêng trước mặt cô cũng được, chỉ cần cô đừng giận anh nữa là được.
“Nhưng anh chê em gây rắc rối cho anh!”
Đồng Kỳ Anh bắt đầu tính nợ cũ với anh.
Lúc này Phó Quân Tiêu rất muốn cầu cứu, sau khi anh cẩn thận cân nhắc thì mới nghiêm túc trả lời: “Rắc rối mà em gây ra tốt biết bao, ít ra có thể chứng minh em vẫn còn rất cần anh, hơn nữa rắc rối này còn có thể khiến em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh trong vòng nửa tháng.
Thêm nữa, chẳng phải anh cũng đã gây rắc rối cho em rồi đấy sao? Hay là chúng ta không cần số tiền cọc trước đó nữa, cùng nhau lén chuồn đi! Dù sao thì tấm ga này cũng đã bị chúng ta giày vò đến mức này rồi.”
“Nếu như chúng ta lén chuồn đi thì có khi nào chúng ta sẽ bị liệt vào danh sách đen của khách sạn này không?”
“Bị liệt vào danh sách đen cũng không sao, dù sao thì từ nay về sau chúng ta có thể làm ở nhà mà.”
Đồng Kỳ Anh không biết đáp lại thế nào, cô cảm thấy tư duy của mình và tư duy của anh cả không cùng một tầm với nhau.
“Anh cả.”
“Ừm.”
“Cùng em đến tiệm thuốc đi.”
Vừa nhắc đến tiệm thuốc là sắc mặt Phó Quân Tiêu liền trở nên vô cùng khó coi, anh nói: “Em đã hứa với anh...”
Đồng Kỳ Anh giơ tay lên, đặt ngón tay trỏ lên môi của Phó Quân Tiêu rồi mỉm cười và nói: “Đi mua viên sủi B9! Loại thuốc có thể uống khi chuẩn bị mang thai hoặc trong khi mang thai.
Anh cả cũng phải uống, như thế sẽ tốt cho em và tốt cho con của chúng ta sau này.”