Thảo nào cô ta bị đám người tiêu xài hoang phí kia nhìn chăm chăm.
"Anh à, anh vừa đi đâu thế? Em tìm anh gần chết!"
Cô gái kia ngẩng đầu, nhìn Phó Quân Tiêu với vẻ mặt đầy sự chân thành ấm ức, túm chặt cánh tay anh, không hề buông ra.
Phó Quân Tiêu lạnh lùng nhìn cô ta chăm chú, làm thế nào đây? Tại sao anh lại thờ ơ? "Anh, anh sao thế?"
Cô gái lo lắng nhíu mày.
Phó Quân Tiêu hơi cụp mất, lạnh nhạt nhìn cánh tay víu lên người anh, im lặng không nói như thể không nghe thấy lời cầu cứu của cô ta.
Anh đang nhìn cô ta với một vẻ mặt hết sức lạnh nhạt.
Anh đã từng gặp rất nhiều phụ nữ ra đường tìm những cuộc gặp gỡ duyên phận, đến quán bar câu kẻ ngốc, đủ cách tiếp cậu, nhiều như cát sa mạc, ắt hẳn cô gái này cũng vậy! Trong phút chốc, vẻ mặt cô ta cứng đờ, trong ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, bất an nói tiếp: "Anh ơi, em luôn tìm anh mà, bố mẹ nói, bảo em tìm được anh thì đưa anh về nhà với em"
"."
Phó Quân Tiêu không còn gì để nói.
"Anh à?"
Cô gái lo lắng gọi lần nữa.
Không thể nào? Người này bị câm điếc à? Hay là không hiểu ý của cô ta? Tiêu rồi, thế thì tiêu rồi! Phó Quân Tiêu dò xét nhìn cô ta, trong mắt đầy vẻ lạnh nhạt mông lung.
"Xin hỏi chúng ta có quen nhau à?"
Rốt cuộc anh cũng lên tiếng.
Cho dù giọng điệu của anh lạnh lùng như thế nhưng vì vậy mà vẻ lơ đãng vui sướng hiện rõ ra mặt cô gái.
Cô ta đi đến trước mặt anh, hai tay nắm chặt cánh tay anh: "Anh ơi, anh đừng giận em nữa được không?"
Phó Quân Tiêu khẽ liếc cô ta, mặt mũi khá đẹp, hành vi và lời nói cũng rất giống Kỳ Anh, nhưng thật sự là ngoài Kỳ Anh ra, anh không có hứng thú với người phụ nữ nào khác.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú để ý chuyện của người khác."
Cô gái trợn to mắt, sau khi sửng sốt một lát, gương mặt xinh đẹp của cô ta biến dạng, nhảy dựng lên.
"Anh...thế mà anh thấy chết không cứu à? Anh là một tên nhát gan, sợ phiền phức, yếu đuối, không có lòng đông cảm, tôi nói cho anh biết, qua đêm nay anh sẽ bị cần rứt lương tâm!"
Nghe cô ta thao thao bất tuyệt, Phó Quân Tiêu bình tĩnh nhíu mày, từ đầu đến cuối anh chỉ nghi ngờ cô ta ôm ý đồ xấu với mình.
"Người đẹp, cô lải nhải gì đó?"
Một người đàn ông say khướt bỗng đi đến sau lưng cô gái: "Đi chơi với nhóm bọn anh đi này!"
Anh ta thô lỗ ôm cô gái, cưỡng chế lôi cô ta đi trước mặt Phó Quân Tiêu.
Da đầu cô ta tê rân, bắt đầu sợ hãi giãy giụa kêu lên: "Bỏ tôi ra! Bỏ ra mau! Các người kéo tôi làm gì, bỏ ra!"
Người đàn ông say khướt không hề coi lời cô ta ra gì, còn cho rằng cô ta muốn mà cố ý ra vẻ làm giá trước mặt người ngoài thôi.
"Được rồi, không cân giả vờ, lãng phí thời gian quá rồi, đi nào, tôi cam đoan lát nữa sẽ khiến cô mất hồn!"
Đám đàn ông cười to.
"Bỏ tôi ra! Cứu mạng!"
Cô gái hét chói tai, quay đầu nhìn Phó Quân Tiêu, kêu thảm thiết: "Anh gì ơi, xin anh cứu tôi với! Anh ơi cứu tôi với! Nếu anh không cứu tôi, tôi tự sát cho anh xem, tôi thành ma cũng sẽ lấy mạng anh!"
Phó Quân Tiêu ngẩn người ngây ra, vô thức nhìn đám đàn ông lôi cô ta đi, nhìn vẻ mặt cô ta không giống đang nói dối cho lắm...
Cuối cùng anh vân đứng ra đi đến trước mặt người đàn ông đang lôi kéo cô gái, giơ ngón tay gõ vào vai anh ta.
"Anh làm gì?"
Anh ta không kiên nhẫn quay đầu, nhưng sau khi nhìn rõ người đứng phía sau mình là ai, lập tức sợ đến mức im bặt, ngay cả những người khách đang xem kịch vui khác cũng không nói gì.
"Tôi khuyên anh đừng xen vào việc của người khác!"
Một người đàn ông béo mập trong số đó cố dũng cảm nói.
"Cô ta là em gái tôi."
Phó Quân Tiêu cầm tay cô gái, kéo cô ta ra khỏi ngực người đàn ông kia, lôi về phía mình.
Tiếng kêu âm ï vang lên trong quán bar ngay tức khắc, người đàn ông trước đó kéo cô gái trơ mắt nhìn thịt vào tay mình đã bị người khác cướp đi, bắt đầu căm tức.
Cô gái lén lút nhìn lên, tim đập thình thịch.
Người đàn ông này cao thật! Anh đứng giữa đám đàn ông hư hỏng, cô ta nhìn ra ít nhất cũng phải là một mét chín.
Cô gái nhìn Phó Quân Tiêu chăm chăm, hai mắt tỏa sáng, cô ta đứng thắng còn không đến vai anh cho nên chỉ nhìn thấy chiếc căm cương nghị và giọng nói hùng hậu của anh.
Cô ta phát hiện anh quá đẹp trai, ngoại trừ đôi mắt đen kịt sắc bén mê người, đầu tóc đen phát sáng của anh cũng rất quyến rũ, hơn nữa còn đừng nói đến sống mũi thẳng tắp và môi mỏng hơi nhếch lên, mặc dù có hơi ngang tàng khí phách nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua.
"Đi thôi! Chúng ta về nhà!"
Phó Quân Tiêu không thèm nhìn cô gái đã kéo cô ta ra ngoài.
Hình như mấy tên đàn ông kia không cam lòng nhìn con môi mình chọn lại bị một tên đàn ông không rõ lai lịch kéo đi, vì vậy bèn lấy bừa chai bia bên bàn tròn, hùng hổ đuổi theo Phó Quân Tiêu.
"A, anh ơi, cẩn thận!"
Bỗng dưng cô gái hét lên.