Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 241: Chương 241: Cưỡng gian người phụ nữ này




Đồng Kỳ Anh lấy lại tinh thần trước tiên, đặt cái bát trong tay xuống, đứng dậy chạy ra khỏi phòng ăn.

Đợi đến khi cô chạy vào trong phòng lớn thì chỉ thấy ở cửa chính có một người đàn ông đội mũ trùm kín mút màu đen, cả người cũng mặc quần áo đen, tay đeo bao tay màu trắng, trong tay cầm một con dao đang đặt ở trên cổ Tô Hoài Lan.

Lông mày Tô Hoài Lan nhíu lại, hàm răng cắn đôi môi đỏ thật chặt, trong ngực còn ôm túi xách, toàn thân đều đang run rẩy.

Vừa rồi cô ta vừa gọi cho thím Lưu nói chuyện mở cổng để thím Lưu mở cửa lớn ra, sau đó vừa mới cúp điện thoại, giây tiếp theo cô ta đã bị người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện uy hiếp rồi.

"Loảng xoảng.."

"A"

Trong nhà ăn đột nhiên truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn cùng với tiếng kêu thảm thiết của thím Lưu.

Đồng Kỳ Anh vội vàng chạy về phòng ăn, nhưng cô mới chỉ chạy đến cửa phòng ăn, còn chưa kịp dò xét tình huống của thím Lưu thì đã bị một người đàn ông trùm mũ đen che hết mặt, cả người cũng mặc quần áo đen giống như vừa rồi cầm súng ngắn chỉ vào giữa trán.

Người đàn ông từng bước từng bước tới gần Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh mở to hai mắt nhìn, tim đập bình bịch lui lại từng bước.

Thẳng tới khi cô lùi đến đại sảnh, Tô Hoài Lan mới khàn giọng nói: "Các anh đừng làm tổn thương tôi! Tôi có rất nhiều tiền, các anh muốn bao nhiêu tôi sẽ cho các anh bấy nhiêu!"

Đồng Kỳ Anh theo bản năng mà nhìn Tô Hoài Lan một cái, trong ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.

Rất rõ ràng hai người đàn ông này không phải vì tiền mà đến, Tô Hoài Lan nói lời này không phải là ngốc hay sao? "Ô? Cô rất có tiền? Xem ra cô chính là vợ của cậu cả nhà họ Phó nhỉ?"

Người đàn ông đang uy hiếp Tô Hoài Lan nói với giọng vịt đực, vừa khó nghe vừa khàn khàn, tựa như ma quỷ tới từ địa ngục.

Tô Hoài Lan cũng bị thanh âm của anh ta làm cho hoảng sợ, nhưng vì mạng sống, cô ta cũng không để ý được nhiều: "Không sai! Tôi chính là vợ của cậu cả nhà họ Phó! Các người muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho bấy nhiêu tiên, chỉ cần các người thả tôi ra!"

"Cô dự định cầm bao nhiêu tiên đến chuộc tính mạng của hai người?"

Tên côn đồ cầm súng chỉ vào Đồng Kỳ Anh hỏi.

Tô Hoài Lan vô thức nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, không đau không ngứa nhếch miệng nói: "Tôi chỉ chuộc mạng của một người là tôi là được, còn đối với người phụ nữ này các người muốn hiếp muốn giết thì tùy ý là được"

Đồng Kỳ Anh lập tức kinh ngạc trừng mắt nhìn Tô Hoài Lan.

"Thật không ngờ, hai người các cô là song bào thai từ trong cùng một bụng mẹ sinh ra mà tình cảm lại không tốt như thế, lại đến tình trạng hận không thể để đối phương chết.

Tên côn đồ cäm súng trong tay xùy cười một tiếng.

Đồng Kỳ Anh im lặng không lên tiếng, trong bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Tô Hoài Lan liên tục gật đầu, không chờ được nữa mà nói: "Vậy các người nhanh thả tôi rat"

"Nếu như cô đã là vợ của cậu cả Phó, vậy cô nhất định phải biết chìa khóa vàng ở chỗ nào, giao chìa khóa vàng ra đây, lại cho chúng tôi thêm ba tỷ rưỡi thì tôi sẽ thả cô ra"

Tên côn đồ lành lạnh nói.

Tô Hoài Lan vừa nghe đến "chìa khóa vàng"

thì lập tức trừng mắt hổ lên: "Ba tỷ rưỡi thì tôi có, nhưng tôi không biết chìa khóa vàng mà anh nói là cái gì..."

"Thật sao? Không biết? Vậy thì tốt, trước tiên tôi sẽ rạch trên mặt cô mấy dao.

Cô yên tâm, con dao này của tôi rất đặc biệt, ở trên có bôi thuốc độc, có thể khiến người bị thương không cảm nhận được đau đớn, chỉ là sẽ không ngừng không ngừng chảy máu, sau khi thuốc độc xâm nhập vào trong máu thịt xong thì vết thương sẽ không có cách nào khép lại, cứ như vậy cho đến khi thối rữa cả khuôn mặt!"

Mà tên đàn ông đang dùng dao uy hiếp Tô Hoài Lan lại nghiên ngẫm nói tiếp, chậm rãi cầm con dao trong tay chuyến đến gương mặt Tô Hoài Lan.

Vì để chỉnh gương mặt này mà Tô Hoài Lan phải hao tốn rất nhiều thời gian, tinh lực cùng tiền tài.

Nếu như gương mặt này bị hủy rồi, sau này lại đi chỉnh dung thì khẳng định không được tốt như hiện tại.

Lại nói, chìa khóa vàng kia là ông cụ Phó mới giao cho cô ta bảo quản vào tối hôm qua, mặc dù nói là có liên quan đến tính mạng của Phó Quân Tiêu, thế nhưng lấy bối cảnh cùng thân thủ kia của Phó Quân Tiêu, hẳn là không có người dám động đến anh! Tô Hoài Lan suy tính trước sau, trong lòng đã có quyết định, cắn môi hỏi: "Có phải chỉ cần tôi nói thì các anh sẽ bỏ qua cho tôi?"

"Đương nhiên?"

Người đàn ông khàn khàn nói.

"Muốn tôi nói cũng được, hai người các người cưỡng gian nữ nhân kia, hủy đi trong sạch của cô ta, sau đó lại giết chết cô ta, tôi sẽ nói cho các người biết chìa khóa vàng ở đâu!"

Lúc này Tô Hoài Lan ngạo mạn nói.

Nếu như bọn họ đã hướng về "chìa khóa vàng"

mà đến, như vậy hiện tại cô ta phải đảo khách thành chủ, nghịch chuyển càn khôn, chuyện gì cũng phải là cô ta định đoạt.

Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa cô ta là vợ của cậu cả nhà họ Phó, nhưng chỉ cần Đồng Kỳ Anh còn ở đây thì cái vị trí vợ của cậu cả nhà họ Phó này cô ta cũng không ngồi vững được.

Lỡ như một ngày nào đó tâm tình Phó Quân Tiêu không tốt, một chân đá văng cô ta đi, lại lần nữa tìm phụ nữ đến là vợ của cậu cả nhà họ Phó thì vẫn có thể giả trang tình cảm ân ái trước mặt Đồng Kỳ Anh như thường, đến lúc đó cô ta có kêu cha gọi mẹ cũng vô dụng.

Nếu phải đợi cho đến lúc đó, vậy còn không bằng nhân dịp hiện tại.

Đồng Kỳ Anh vừa chất, mặc kệ là Phó Quân Tiêu hay là Phó Quân Bác cũng được, đối mặt với qương mặt giống nhau như đúc với Đồng Kỳ Anh của Tô Hoài Lan, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một chút rung động với cô ta.

Vì sao đàn ông đều không thể thoát khỏi cái bóng của mối tình đầu? Bởi vì đàn ông đều thích nhớ chuyện xưa! Hiện tại, bất luận là tướng mạo hay là thanh âm, ngay cả đến thân hình cô ta đều hơn hẳn Đồng Kỳ Anh một bậc.

Cho nên Tô Hoài Lan chắc chắn, sau khi Đồng Kỳ Anh chết, một khi ý chí của Phó Quân Tiêu sa sút chán nản, cô ta sẽ có cơ hội để lợi dụng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.