Đồng Kỳ Anh lang thang hơn một tiếng đồng hồ ngoài cổng sân bay, vậy mà trong suốt một tiếng này chỉ nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ.
Mắt thấy sắp mười hai giờ rồi vậy mà bên tai bỗng truyên đến tiếng còi xe cứu thương inh tai.
Vừa nghe thấy âm thanh này, trái tim Đồng Kỳ Anh như muốn lơ lửng trong không trung vậy, nhìn theo hướng tiếng còi xe thì nhìn thấy một chiếc xe cứu thương đang dừng lại bên đường, hai chân cô dường như không còn nghe lời chính mình nữa, không tự chủ được mà lao về hướng chiếc xe cứu thương ấy.
Lúc tới gần nhìn cô mới phát hiện ra, chẳng qua chỉ là có bệnh nhân đi máy bay để chuyển viện, xe cứu thương chuyên dụng tới đưa đi mà thôi. Đồng Kỳ Anh cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi, sau hết lần này tới lần khác phải thất vọng, cô mới chậm rãi hiểu ra, móc điện thoại gọi cho Phó Quân Bác.
Nhưng điện thoại của Phó Quân Bác vẫn cứ không liên lạc được.
Lúc này, dòng người đi lại ở sân bay ít dần. Đồng Kỳ Anh vẫn lang thang ở ngoài cống sân bay, vẫn thỉnh thoảng móc điện thoại ra gọi cho Phó Quân Bác.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy cả lên. Rõ ràng là gió đêm thổi qua người cô ấy rất nhẹ nhàng, nhưng cô lại không lạnh mà run. Quân Bác... Rốt cuộc anh ta đang ở đâu? Trái tim Đồng Kỳ Anh bỗng trống rồng, thậm chí hoảng tới mức không biết phải làm thế nào.
Có khi nào Quân Bác đã trở về nhà rồi không? Đợi tới một giờ sáng. Trong lòng Đồng Kỳ Anh lại nảy lên suy nghĩ ấy, cô liên vội vã gọi một chiếc taxi để về nhà.
Suốt một đêm nay, tâm trạng của cô lên xuống thất thường. Sau khi cô ôm theo hy vọng mở cánh cửa nhà ra, nhìn thấy trong phòng ngoài bản thân ra thì không hề có bóng dáng của Quân Bác, mũi cô bỗng cay cay, không nhịn được mà khóc nấc lên.
Lo lắng, sợ hãi, thất vọng... Từng lớp cảm xúc phức tạp đan xen nhau, khiến cho cô quỳ sụp xuống trước cửa, khóc không ra tiếng. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2063551_1_25,602063551_2_25,60