Lúc này Nhiên Mộc Miên mới nhận hoa hồng vàng trong tay Minh Tư Thành, đưa lên trước mũi ngửi.
"Thơm quá!"
"Thế thì đợi lúc nữa tôi lại mua cho cô một ít hoa tươi mang về." Minh Tư Thành ngầm hiểu cười cười.
Nhiên Mộc Miên gật đầu vui sướng.
"Chúng ta đi ăn tối đi! Đã đặt bàn chuẩn bị hết rồi." Minh Tư Thành đưa tay mời.
Nhiên Mộc Miên lại gật đầu, đi theo Minh Tư Thành đến trước bàn ăn.
Anh kéo ghế cho cô xong mới đến ngồi ở phía đối diện cô.
Trên chiếc bàn vuông thủy tinh trong suốt là các món tây đặc biệt và đắt tiền nhất.
Trước khi ăn, Minh Tư Thành cắt sẵn bít tết rồi đổi đĩa cho Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên chỉ cần ăn mà thôi.
"Bản nhạc anh vừa chơi tên là gì thế?"
"For You in Full."
"Gửi đến em của ngày đẹp nhất?" Nhiên Mộc Miên dịch ra rồi hỏi lại.
Minh Tư Thành hiểu ý cô mỉm cười: "Tôi đã tìm một sự phụ thật là giỏi sửa nó rồi"
"Sư phụ đó cũng siêu ghê ấy! Một vết nứt cũng không thấy luôn!" Nhiên Mộc Miên vui vẻ nói.
Minh Tư Thành nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhiên Mộc Miên mà thấy trong lòng mình cũng như đang có hoa nở, giống như cô ấy, vừa xinh đẹp, vừa ngọt ngào.
"Mộc Miên, cảm ơn quà sinh nhật của cô, tôi thích nó lắm." Mười ngón tay của Minh Tư Thành đan vào nhau, đặt khuỷu tay trên mặt bàn. Bỗng nhiên, anh nghiêm túc nói: "Mộc Miên, cô có biết một cô gái tặng cốc cho một chàng trai có ý nghĩa gì không?"
"Có nghĩa là gì thế?" Nhiên Mộc Miên không hề nghĩ nhiều, chỉ là trong lúc anh đang hỏi, cô vô tình ngước mắt lên thấy một bóng người quen thuộc ở ngoài cửa sổ sát đất.
"Có nghĩa là..."
"Lang Khiếu Nhật? Sao anh ta lại đánh nhau với một cô gái ở đấy chứ?" Nhiên Mộc Miên kinh ngạc kêu lên, ngắt những lời Minh Tư Thành đang muốn nói.
Minh Tư Thành hơi không vui nhíu mày, nhìn về phía Nhiên Mộc Miên đang nhìn.
Trên ngã từ phía ngoài cửa sổ sát đất chỉ thấy Bùi Hạ Sênh và Lang Khiếu Nhật đang khua tay múa chân xô xát nhau.
"Tôi ra ngoài xem sao" Nhiên Mộc Miên đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Minh Tư Thành chỉ đành đuổi theo sau cô.
"Lang Khiếu Nhật!" Nhiên Mộc Miên gọi to.
Lang Khiếu Nhật quay ra nhìn Nhiên Mộc Miên theo phản xạ, Bùi Hạ Sênh lại nhân cơ hội này đánh lén Lang Khiếu Nhật, đánh thẳng một cú vào mặt anh ta.
"Lang Khiếu Nhật!" Nhiên Mộc Miên vội vàng chạy qua chỗ Lang Khiếu Nhật đỡ anh ta đang lảo đảo, sau đó cô giận dữ hét lên với Bùi Hạ Sênh: "Sao lại là cô? Sao cô lại đánh Lang Khiếu Nhật?"
"Ôi, đại tiểu thư nhà họ Nhiên ạ, anh ta chính là công cụ theo dõi ngay bên cạnh cô đây, cô không biết ư?" Bùi Hạ Sênh xoay xoay cổ tay, nhổ nước miếng cười khẩy nói.
Minh Tư Thành chạy đến thấy vậy thì cau mày.
Nhiên Mộc Miên nhìn Lăng Khiếu Nhật theo phản xạ một cái, tuy trong lòng cô biết rõ, nhưng cũng không muốn bị một người ngoài nói ra nói vào như thế.
"Liên quan gì đến có chứ? Đáng để cô đứng đấy chỉ trỏ lung tung không?" Nhiến Mộc Miên đáp trả Bùi Hạ Sênh.
Bùi Hạ Sênh khoanh tay, híp mắt nhếch miệng cười: "Hóa ra là cô thích thằng nhóc này à. Ôi chao, cậu chủ nhỏ nhà họ Minh, vị hôn thê của anh hóa ra đã đội cho anh cái mũ xanh từ bao giờ rồi đây."
"Cô đừng có mà bịa đặt thế!" Nhiên Mộc Miên phản bác.
Bùi Hạ Sênh ngồi đối diện Lang Khiểu Nhật thấy anh ta cầm dao dĩa sai tay thì mỉa mai: "Nhà quê."
Nhiên Mộc Miên thấy vậy thì bỏ dĩa mì Ý trong tay xuống, chuyển sang cầm dao bằng tay trái cầm dĩa bằng tay phải giống như Lang Khiểu Nhật. Cô vừa cắt pizza vừa thẳng thắn nói: "Đồ ăn cũng chỉ để cho no bụng mà thôi, ăn thấy vui vẻ thì thế nào cũng được hết"
- -------------------