Hi vọng lần này cô sẽ không yêu nhầm người nữa.
Sau khi tắm trong bồn gỗ chất đầy cánh hoa xong, Đồng Kỳ Anh được bà Lãnh tự tay đeo trang sức dành cho cô dâu lên để trang điểm cho cô.
Khăn quàng vai dành cho cô dâu là món đồ do Phó Quân Tiêu bỏ tiền ra mời nhóm thiết kế trang sức dành cho cô dâu giỏi nhất trong nước làm riêng cho cô sau khi hai người đăng ký kết hôn xong.
Còn mũ phượng bằng vàng ròng trên bàn trang điểm là đồ tổ tiên để lại, truyền qua nhiều đời.
"Tất cả những cô gái được gả vào nhà họ Phó đều được đeo khăn quàng vai, đầu đội mũ phường. Năm ấy lúc tôi được gả cho bố của Quân Tiêu cũng được ăn mặc như vậy." Bà Lãnh vừa chải đầu cho Đồng Kỳ Anh vừa cười nhớ lại những hồi ức cũ xa xưa: "Năm ấy, bố của Quân Tiêu dùng kiệu lớn tám người khiêng để đón tôi vào cửa, của hồi môn của tôi trải dài cả chục cây số được tôi mang theo gả cho ông ấy."
Đồng Kỳ Anh đã được nghe kể qua là nhà mẹ đẻ của bà Lãnh có địa vị cao nên nếu bà ta đã nói là "của hồi môn trải dài cả chục cây số" thì cảnh tượng khi ấy chắc chắn phải vô cùng hoành tráng.
Đồng Kỳ Anh được bà Lãnh kể chuyện vui năm xưa, trong lòng cảm thấy cực kỳ hâm mộ nhưng lại chẳng hề ghen tị, khát khao.
Tuy hôn lễ của cô được tổ chức có hơi vội nhưng không hề giản lược chút nào cả.
Ngoại trừ việc không có kiệu lớn được tám người khiêng với đốt pháo hoa, tấu nhạc rước dâu ở ngoài thì tất cả những nghi lễ cồng kềnh khác đều được hoàn thành đầy đủ từng bước một.
Người xưa khi kết hôn thường chọn lúc hoàng hôn, một lạy lạy đất trời, hai lạy lạy cha mẹ, ba lạy vợ chồng lạy nhau, rồi đưa vào động phòng.
Đêm động phòng hoa chúc.
Nến đỏ nạm vàng, ánh nến lay động, màn trướng đỏ tươi, táo đỏ, đậu phộng, quả nhãn, hạt sen thảy đầy giường, mặt đất phủ kín cánh hoa hồng, căn phòng trang trí theo kiểu vừa cổ vừa hiện vừa ấm áp vui tươi lại vừa mập mờ xao xuyến. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Đồng Kỳ Anh thật sự có cảm giác mình đang xuyên không, hơn nữa, mũ phượng trên đầu có cảm giác nặng tựa ngàn cân, đè nặng khiến cổ cô như sắp gãy tới nơi vậy.
Phó Quân Tiêu tay cầm gậy hỉ, nhấc khăn đỏ trùm trên mũ phượng của Đồng Kỳ Anh lên một cách gọn gàng, dứt khoát.
Có lẽ do cô đã quá thân quen với anh mà giờ phút này cô không có cảm giác xấu hổ, thẹn thùng của cô dâu mới cưới mà thay vào đó, ngay lúc khăn đỏ được vén lên, cô cũng giơ tay lên một cách tự nhiên gạt đi bức màn chắn trước mặt mình.
Tầm nhìn không còn bị ngăn cách nữa, đôi mắt long lanh sáng ngời của cô đối diện cùng với ánh mắt của Phó Quân Tiêu.
Lúc này đây, cô có thể thấy rõ ràng mồn một gương mặt tuấn tú, đẹp trai của anh.
Phó Quân Tiêu thực sự rất đẹp trai, nhìn chết mê, đẹp đến nỗi cô nhìn mà không kìm được mím môi mỉm cười.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Đồng Kỳ Anh lại cảm thấy ngại ngùng.
Cô xấu hổ cúi đầu xuống, nín thở tập trung, hai gò má ửng hồng càng thêm phần xinh đẹp, khiến người nhìn phải động lòng.
"Sau này anh sẽ tổ chức bổ sung cho em một hôn lễ kiểu Âu nữa." Phó Quân Tiêu ngồi xuống mép giường bên cạnh, tay đưa ra nâng cằm Đồng Kỳ Anh lên, chăm chú nhìn vào gương mặt xinh xắn, ngọt ngào của cô lần nữa.
Lần này, đôi mắt anh ánh lên vẻ say đắm và yêu thương, đồng thời không rời mắt đi được.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đồng Kỳ Anh đỏ bừng lên, cô không kìm được mà ho khan.
"Em sao thế?" Phó Quân Tiêu bị hoảng, thấy hơi thở của cô không đều, tựa như bị nghẹt thở thì vội vàng vuốt lưng cho cô: "Em có khó chịu lắm không?"
"Em... em..." Cô thở nhè nhẹ sau khi nín thở: "Em cứ có cảm giác mình đang nằm mơ, tưởng như mình vừa mới xuyên không vậy, hoặc đang theo đoàn làm phim quay phim cổ trang."
"Em đúng là ngốc nghếch mà." Ngón cái của anh di nhẹ trên cằm cô, âu yếm nhìn cô.
"Anh cả, anh không lừa em có phải không?" Dường như linh hồn của cô đang bay ra khỏi cơ thể theo sự vuốt ve của anh, suy nghĩ cũng trở nên rối loạn: "Em cứ thấy không ổn thế nào ấy."
"Vẫn còn gọi anh là "anh cả" hay sao?"
"Anh cả, anh cả, anh cả! Em không quan tâm, em cứ thích gọi anh là anh cả đấy." Đồng Kỳ Anh cười khe khẽ.
Phó Quân Tiêu cưng chiều vuốt dọc sống mũi của Đồng Kỳ Anh, sau đó, anh giúp cô gỡ mũ phượng trên đầu xuống.
Tóc đen suôn mượt tựa gấm xõa ra, đổ xuống váy cưới đỏ thẫm trên người cô, kết hợp với làn da trắng trẻo mịn màng tựa bông tuyết của cô, sắc màu liên tục thay đổi, tóc đen nhánh, váy đỏ rực, da trắng nõn phối lại thành bức tranh cô dâu say đắm lòng người, khiến anh nhìn đến mê mẩn, ngỡ ngàng.
Thật ra, chính anh mới có cảm giác mình đang nằm mơ, bởi vì, cuối cùng thì cô cũng trở thành vợ của anh rồi.
"Anh vẫn còn chưa chịu trả lời em đấy." Đồng Kỳ Anh lên tiếng hỏi thêm lần nữa: "Anh cả, có phải anh đang lừa em không vậy?"
"Không."
"Anh bảo anh còn có nhiệm vụ của mình, ông nội nghe xong thì có thể hiểu được và thông cảm cho anh, nhưng em không hiểu, rốt cuộc đó là nhiệm vụ gì vậy?"
"Bao giờ hoàn thành được nhiệm vụ thì anh sẽ kể cho em biết, vậy có được không?" Phó Quân Tiêu hiểu ý mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh cũng không cố gắng tra hỏi tới cùng mà rất ngoan ngoãn gật đầu nghe theo, xong cô nói tiếp: "Chúng ta ăn cái gì đi, em đói rồi."
Trên bàn tròn đặt trước giường có bày sẵn sáu đĩa đồ ăn và một bầu rượu cùng với hai chén rượu be bé được nối lại với nhau bằng dây tơ hồng.
Phó Quân Tiêu nắm lấy tay Đồng Kỳ Anh, cùng bước tới bên cạnh bàn tròn, anh chủ động rót ra hai chén rượu rồi tự mình cầm lấy một chén đưa cho cô.
"Chúng ta cần uống rượu giao bôi, em cầm lấy này!" Đồng Kỳ Anh nhận lấy chén rượu, hé miệng mỉm cười.
Phó Quân Tiêu khẽ gật đầu, rồi vòng qua khuỷu tay cô.
Hai người cùng nhau uống cạn chén rượu trên tay mình.
Rượu rất ngọt, dòng nước mềm như tơ lụa, không cay, hương vị có hơi giống rượu nếp.
Ngay sau đó, anh lập tức lao tới chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô mà không có một dấu hiệu báo trước.
"Anh cả... ưm...." Cô há hốc mồm, sợ hãi kêu thành tiếng, nhưng ngay khi ấy, dòng rượu ngọt ngào, mềm như lụa chảy từ miệng anh trượt lên đầu lưỡi cô.