“Cô chủ, hay là chúng ta đi chơi trò khác đi?” Lang Khiếu Nhật tốt bụng khuyên nhủ. Sau khi gắp năm mươi mốt lần liên tiếp, Lang Khiếu Nhật cảm thấy mình đã quá mệt mỏi nên không thể gặp được nữa.
Vào lúc này, Nhiên Mộc Miên lại đang tức giận.
Lang Khiếu Nhật nhìn đôi môi hồng khẽ mỉm của Nhiên Mộc Miên, lần đầu tiên trong lòng anh ta có mùi vị "bó tay không còn cách nào".
Nhưng đúng lúc này, một chàng trai trông trẻ mặc quần đen, áo khoác xám, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, đi thẳng đến chiếc máy gắp búp bê mà Nhiên Mộc Miên đang đứng.
Chàng trai gọn gàng bỏ đồng xu vào, sau đó cầm cần điều khiển, điều chỉnh vị trí chính xác, rồi bấm vào nút.
Móng vuốt thép rơi xuống và tóm lấy con búp bê cừu treo trên tấm kính lối ra khi nãy.
Theo chấn động khi móng vuốt sắt nâng lên và quay về, con búp bê cừu cuối cùng đã rơi vào lối ra một cách chính xác.
Chàng trai cúi xuống và lấy con búp bê cừu từ lối ra dưới máy gắp, sau đó quay sang bên cạnh và đưa nó cho Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên sững sờ nhìn chàng trai, nhưng đáng tiếc là chàng trai kéo mũ quá thấp, nửa khuôn mặt còn đeo khẩu trang, cô chỉ có thể nhìn thấy mí mắt của người đó.
Thấy Nhiên Mộc Miên mãi mà không nhận lấy, chàng trai giơ tay nắm lấy cổ tay Nhiên Mộc Miên, nhét con búp bê cừu vào tay Nhiên Mộc Miên rồi quay người rời đi.
Chẳng qua đây là kiểu cười "nhe răng trợn mắt”.
Nhiên Mộc Miên lười biếng nói: "Bỏ đi"
"Zzzz..." Điện thoại di động đặt trong túi áo khoác rung lên.
Nhiên Mộc Miên lấy điện thoại di động ra, thấy trên màn hình hiện lên tin nhắn của "Minh Tư Thành", nhất thời gần như nhảy dựng lên sung sướng.
"Nhìn thấy không, cuối cùng tên Minh Tư Thành cũng chịu gửi tin nhắn cho tôi rồi!"
Một giây trước, Nhiên Mộc Miên còn đang đắc ý dạt dào cầm điện thoại di động lắc lắc trước mắt Lang Khiếu Nhật, giây tiếp theo, khi cô thu lại điện thoại di động, chính thức đọc nội dung tin nhắn, nụ cười trên mặt cũng dần dần tắt lịm.
Lang Khiếu Nhật không biết Minh Tư Thành đã nói gì với Nhiên Mộc Miên trong tin nhắn mà khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên dần trở nên khó coi.
Nhiên Mộc Miên siết chặt điện thoại trong tay, đầu ngón tay cô đặt trên màn hình điện thoại bắt đầu trở nên vừa trắng vừa đỏ.
Không biết đã qua bao lâu, Nhiên Mộc Miên đột nhiên miễn cưỡng nở nụ cười nói với Lang Khiếu Nhật: "Lang Khiếu Nhật, anh đã từng uống rượu chưa?"
Lang Khiểu Nhật lắc đầu.
Nhiên Mộc Miên lại hỏi tiếp: "Vậy chúng ta mua rượu mang về uống, được không?" “Uống rượu không tốt cho sức khỏe” Lang Khiếu Nhật trả lời một câu không ăn nhập. Nhiên Mộc Miên cười toe toét: "Chỉ lần này thôi!" Cô nói xong liền quay người lại, hai mắt đẫm lệ.
Lang Khiếu Nhật vẫn rất tò mò, đến tột cùng Minh Tư Thành đã nói gì với cô chủ mà lại khiến cô chủ "vui vẻ" đến nỗi muốn mua rượu uống.
Sau khi rời khỏi thành phố trò chơi điện tử, Nhiên Mộc Miên đi đến quầy thuốc lá và rượu trong siêu thị, vừa nói muốn mua rượu thì bị nhân viên thu ngân chất vấn: "Cô bé, con là người lớn à?"
“Trông tôi như một đứa trẻ vị thành niên lắm à?” Nhiên Mộc Miên bất mãn hỏi lại.
“Vui lòng xuất trình chứng minh thư” Nhân viên thu ngân lúng túng cười.
Lang Khiểu Nhật lập tức bước tới, lấy chứng minh thư từ trong túi xách của Nhiên Mộc Miên ra, đưa cho nhân viên thu ngân xem xét.
Nhân viên thu ngân là một phụ nữ trung niên, nhìn thấy giấy tờ tùy thân của Nhiên Mộc Miên cho thấy cô vừa mới lớn, thì liền ân cần thuyết phục: "Cô bé, con còn nhỏ. Uống rượu không tốt cho sức khỏe."
Lăng Khiếu Nhật khẽ nhíu mày, dửng dưng nói: "Tôi không biết."
“Vậy thì để tôi nói cho anh biết, tình yêu tan vỡ là như thế nào? Nhiên Mộc Miên kìm nước mắt, cố không để nước mắt rơi xuống trước mặt Lang Khiếu Nhật, nhưng đôi môi lại khó ng tự chủ được run rẩy: “Là, là kiểu... rất đau, rất chua xót, rất lạnh..."
- -------------------