Xem đi!
Hiện tại anh cũng không cần gọi điện thoại cho cô đã có thể biết được vị trí cụ thể của cô rồi.
Đồng Kỳ Anh ngửa đầu nhìn cặp mắt đen như mực của Phó Quân Tiêu. Từ đáy mắt anh, cô có thể nhìn thấy ánh sáng của đèn đường, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của mình.
Là chính cô muốn ở lại bên cạnh anh, nhưng là không biết vì sao, đáy lòng cô chính là không tiếp thu được chuyện Nhiên Hoàng Minh cấy ghép máy nghe trộm định vị vào sau gáy cô.
“Bởi vì em muốn thử xem, máy nghe trộm định vị mà bác sĩ Nhiên kia cấy ghép cho em có tác dụng hay không.” Đồng Kỳ Anh nheo nheo mắt lại, cặp mắt cười lên giống như hai vầng trăng khuyết, trêu ghẹo nói: “Xem ra xác thực là có tác dụng, về sau lúc em đi ra ngoài đều không cần mang theo điện thoại. Nếu em lạc đường thì chỉ cần ngồi nguyên tại chỗ, chờ anh đến tìm em là được.”
Phó Quân Tiêu nghe ra được đây là cô đang nói lời giận dữ, vì vậy dứt khoát thuận theo cô nói tiếp: “Ừm, anh tới đón em lạc đường về nhà”
“...” Đồng Kỳ Anh lập tức nghẹn lời, mà giờ khắc này bụng cô lại không tự chủ được kêu “ọc ọc” hai tiếng.
Phó Quân Tiêu thấu hiểu cười cười: “Đêm nay muốn ăn cái gì?”
“Tâm tình không tốt, cái gì cũng không muốn ăn” Nụ cười trên mặt miễn cưỡng giả vờ vừa rồi nháy mắt biến mất: “Hừ! Cho dù em đói em cũng không ăn!”
Phó Quân Tiêu không nói hai lời, trực tiếp xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Đồng Kỳ Anh nghi hoặc không hiểu mà nhìn Phó Quân Tiêu. Chỉ nghe được anh ôn hòa nói: “Đi lên”. “...” Đồng Kỳ Anh do dự một chút mới nằm sấp lên tấm lưng của Phó Quân Tiêu.
Khi anh công cô đứng dậy cũng không có nặng như trong dự liệu. So với trước kia cô nhẹ đi rất nhiều...
Đồng Kỳ Anh tựa đầu bên cạnh cổ Phó Quân Tiêu, hai tay ôm bả vai anh, không chỉ có thể ngửi được hương gỗ thoang thoảng đầy mùi vị đàn ông mà còn có thể cảm nhận được cảm giác an toàn đến từ nhiệt độ cơ thể của anh.
Tính tình người đàn ông này, sao cô lại bắt đầu có chút đoản không ra đây?
“Anh cả, em chưa từng nghĩ sẽ tổn thương đến anh, anh tin tưởng em.” Đồng Kỳ Anh lẩm bẩm nói.
Phó Quân Tiêu không lên tiếng, chỉ là cõng cô yên lặng một đường đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên cô hiểu rõ, cái gì gọi là ngăn cách.
Đồng Kỳ Anh biết rõ, chính mình đã rút súng nhắm vào anh, lại còn có thể đường hoàng nói ra lời cô không muốn tổn thương đến anh, cho dù là ai cũng sẽ không tin!
Phó Quân Tiêu lái xe chở Đồng Kỳ Anh trở lại nhà riêng, còn tự thân xuống bếp làm cho cô một đĩa cơm chiên thịt bò mà cô thích ăn.
Đồng Kỳ Anh ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa nói: “Anh cả, em đã nghĩ thông suốt rồi, em vẫn là rời xa anh thì tốt hơn”
Tùy em” Phó Quân Tiêu nhàn nhạt đáp.
“Vậy ngày mai chúng ta liền tách ra đi, nếu là mẹ chồng có hỏi tới thì anh cử nói em đang đi du lịch vòng quanh thế giới đi.”
“Được.” “ “ Đồng Kỳ Anh mím mím môi, không lên tiếng nữa mà phối hợp ăn cơm.
Một mình cô buồn bực hồi lâu mới vô cùng ủy khuất mà hỏi: “Anh thật sự cam lòng để em đi sao?” Phó Quân Tiêu ngồi ngay ngắn đối diện cô, một tay chống lấy mặt, mặt không cảm xúc mà nhìn cô.
Lần đầu tiên lúc cô muốn đi du lịch là không hề có một tia lưu luyến nào với anh, một người cứ thế tiêu sái mà ra nước ngoài.
Thế nhưng sao lần này cô lại cảm thấy khó chịu.
Thầy Phó Quân Tiêu không lên tiếng, Đồng Kỳ Anh rầu rĩ không vui khẩn cầu: “Nếu như em đã quyết định rời khỏi anh, vậy anh có thể giúp em lấy máy nghe trộm định vị mà bác sĩ Nhiên kia cài vào ra không?”
“Muốn lấy vật kia ra phải dùng dao nhỏ rạch ra một đường mới được.” Phó Quân Tiều lạnh nhạt trả lời.
Đồng Kỳ Anh cắn cắn môi dưới, ngẫm lại cảm thấy sẽ rất đau nên dự định từ bỏ.
“Tiếp theo đây em muốn đi quốc gia nào chơi? Anh sắp xếp người thay em lo liệu hộ chiếu” Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi mà thốt ra: “Đi Úc”
Lời của cô vừa dứt, anh liền lơ đãng nhíu mày.
Đi Úc...
Nơi đó là nơi mà Kỳ Anh cùng Quân Bác từng trải qua cuộc sống ba năm bình thản ấm áp nhất.
“Được, anh sẽ thay em thu xếp” Phó Quân Tiêu như có điều suy nghĩ trả lời.
“Vậy anh có muốn đi cùng em hay không?” Đồng Kỳ Anh lại tràn ngập chờ mong hỏi.
Phó Quân Tiêu lấy lại tinh thần, ngữ khí trong trẻo lạnh lùng: “Anh rất bận”
“..” Lại không có cách nào nói chuyện tiếp.
Đồng Kỳ Anh lập tức cúi đầu ủ rũ thở dài.
Chỉ là khiến cô không ngờ tới chính là tốc độ làm việc của anh nhanh chóng y hệt như trước đây.
Ngày thứ hai đã có một tấm vé máy bay, anh thật sự đưa cô đến Úc. Ngay đến cả khách sạn cô sẽ ở anh cũng đã thay cô sắp xếp xong.
Nhiên Hoàng Minh rất kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Phó Quân Tiêu vậy mà lại chủ động đưa Đồng Kỳ Anh đi.
Lúc Nhiên Hoàng Minh tìm đến, Phó Quân Tiêu cũng làm ra một quyết định.
“Tớ muốn cậu giúp tớ nghiên cứu ra thuốc trị liệu tác dụng phụ của thứ “thuốc giải” kia” Phó Quân Tiêu không cho phép xen vào mà nói với Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh mặt đầy xoắn xuýt mà liếc nhìn Phó Quân Tiêu một cái, bất đắc dĩ trả lời: “Tớ sẽ tận lực”
“Tớ hi vọng cậu nhanh chóng hết sức có thể” Phó Quân Tiêu nhíu chặt lông mày. Nhiên Hoàng Minh lại âm thầm thở dài trong lòng.
Đâu chỉ có Phó Quân Tiêu yêu cầu anh ta như vậy, còn có Hạ Huyền Thy khó chơi kia nữa, nếu anh ta không chữa khỏi cho Bùi Hải Đăng thì cô ta sẽ không để yên cho anh ta.
- -------------------