“Đã thành niên rồi!” Nhiên Mộc Miên thẳng thắn vô tư nói.
“Vậy chúng tôi đặc biệt qua đây chúc mừng cậu, mỗi người một cốc bia. Nếu như cậu không uống, không phải là quá không nể mặt chúng tôi rồi sao?” Nữ sinh dẫn đầu cố ý dùng kế khích tướng nói.
Bốn nữ sinh còn lại lần lượt hưởng ứng nói: “Đúng vậy!”
Nhiên Mộc Miên cau mày bất mãn.
“Anh không hát sao?” Nhiên Mộc Miên hỏi anh.
Khóe miệng Minh Tư Thành hơi cong lên: “Em không phải cũng vậy sao. Vừa vào liền ngồi đó nghịch điện thoại. Không chọn bài để hát, cũng không ăn gì”
“Bởi vì quá ôn! Không có cảm giác thèm ăn” Nhiên Mộc Miên giải thích.
Minh Tư Thành mỉm cười: “Hay là, chúng ta ra ngoài đi dạo: “Được đó!” Nhiên Mộc Miên gật đầu thật mạnh.
Thực ra cô nhận ra rằng anh vẫn luôn chăm sóc cho cô.
Ba người Trương Hùng Cường ở trong phòng bao hát rất hứng khởi, điều này gián tiếp cho thấy rằng bốn người họ chắc chắn có thể hát.
Không phải Nhiên Mộc Miên không thích hát, chỉ là cô không thích hát trước mặt nhiều người như vậy.
Sau khi rời khỏi quán, Minh Tư Thành vẫn nắm tay Nhiên Mộc Miên đi dọc con phố treo đầy đèn neon.
Minh Tư Thành biết, chắc chắn có vài cặp mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào anh.
Nghĩ đến đây, Minh Tư Thành không nhịn được nói đùa với Nhiên Mộc Miên: “Anh nói này, nếu anh bắt cóc em đi, những vệ sĩ mà bố em cử đến để bảo vệ em liệu có bị mất việc không?”
“Vậy anh thử bắt cóc em một lần xem, để bố không tìm được em” Hai mắt Nhiên Mộc Miên sáng lên, tựa hồ gặp phải chuyện gì đó rất thú vị, muốn thử ngay lập tức.
Minh Tư Thành hiểu ý mỉm cười, đưa tay lên ngắt nhẹ chóp mũi của Nhiên Mộc Miên: “Anh nào dám. Lỡ như, anh bị bố vợ ghét, sau này làm sao ông có thể gả công chúa nhỏ cho anh được?”
“Anh muốn cưới em?” Nhiên Mộc Miên cười lớn hỏi.
Minh Tư Thành không cần suy nghĩ mà trả lời luôn: “Tất nhiên rồi”
“Vậy thì ngày mai chúng ta liền kết hôn!” Nhiên Mộc Miên vô cùng vui vẻ nói.
Rất rõ ràng là cô nhóc này coi hôn nhân như trò chơi gia đình hồi nhỏ rồi.
Minh Tư Thành nhịn không được xoa xoa đầu Nhiên Mộc Miên, cười nói: “Vậy em mau lớn nhanh! Mới có mười tám tuổi, còn nhỏ như vậy”
“Em muốn anh cùng em lớn lên” Nhiên Mộc Miên khoác lấy tay anh mỉm cười nói.
Minh Tư Thành hơi nghiêng người về phía trước, hôn lên trán cô gái nhỏ.
Nhiên Mộc Miên phát hiện ra rằng ở bên cạnh Minh Tư Thành cô không có một chút muộn phiền nào.
Họ ở ngoài đi dạo một vòng, chương trình giải trí trong quán karaooke của mọi người cũng đến lúc kết thúc. Sau đó họ cùng nhau bắt xe buýt trở về Đại học Cung Huy.
Ngày hôm sau.
Khi Minh Tư Thành đang học được nửa buổi học, anh đột nhiên bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Nhiên Mộc Miên liếc nhìn đám Trương Hùng Cường trong vô thức. Ba người họ khế nhún vai, tỏ ý rằng họ cũng không biết.
Minh Tư Thành đến văn phòng hiệu trưởng, mới biết rằng anh đã được nhận làm nghiên cứu sinh khoa máy tính của Đại học HF ở nước M.
Nhưng điều khiến Minh Tư Thành băn khoăn là làm thế nào mà anh lại bất ngờ nhận được thông báo nhập học, trong khi anh không hề ghi danh thi nghiên cứu sinh Khoa Máy tính của Đại học HF.
Hiệu trưởng vừa đẩy chiếc kính trên sống mũi, vừa đưa giấy báo nhập học cho Minh Tư Thành, hòa nhã nói: “Em thực sự là niềm vinh dự của trường chúng ta’“
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Minh Tư Thành vẫn còn đang khó hiểu.
Hiệu trưởng lại hỏi một đẳng trả lời một nẻo: “Không phải em vẫn luôn muốn thi vào đại học HF sao? Vì sao không cần thi mà vẫn trúng tuyển, em lại không vui thế?”
“Không phải là không vui, em chỉ là cảm thấy kỳ lạ” Minh ‘Tư Thành đột nhiên mỉm cười.
Hiệu trưởng tiếp lời nói: “Là một chính khách ở nước M.
Hình như tên là ông George. Ông ấy đã gửi thư giới thiệu em cho hiệu trưởng Đại học HF”
“Ông George? Em không quen biết người tên George n: Minh Tư Thành càng ngạc nhiên hơn.
“Anh dự định học lên thạc sĩ. Nếu thành tích tốt, anh dự định học lên trên tiến sĩ” Trên gương mặt tuấn tú của Minh Tư Thành tràn đầy khao khát với những dự định trong tương lai của bản thân.
- -------------------