Lang Khiếu Nhật ngồi xổm trên mặt đất, trông có vẻ rất đau đớn, nhưng không hé răng nói một lời.
Nhiên Mộc Miên lo lắng bước tới gần, vô tình nhìn thấy trên cổ của Lạng Khiếu Nhật giống như có một mũi kim tiêm nhỏ.
Cô cẩn thận từng chút một nhẹ nhàng rút cây kim từ trên cổ Lang Khiếu Nhật ra, sau đó quỳ xuống, quan tâm nói: "Khiếu Nhật, anh có thấy khá hơn chưa? Đây là cái gì vậy?"
Lang Khiểu Nhật đột nhiên ngẩng đầu lên, anh và Nhiên Mộc Miên bốn mắt nhìn nhau.
Mà lúc này, con người của Lang Khiếu Nhật đã thay đổi màu sắc. Nhiên Mộc Miên sợ tới mức lấy hai tay chống dưới mặt đất, ngồi bệt xuống.
Lang Khiếu Nhật không nói một lời nào, đột nhiên nắm lấy cổ tay của Nhiên Mộc Miên, sau khi kéo cô lên khỏi mặt đất, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chủ cửa hàng xa xỉ phẩm nhìn thấy vậy đã hét lên từ phía sau: "Này! Mấy người còn chưa thanh toán! Này! Này! Đứng lại đó cho tôi!"
Nhiên Mộc Miên bị Lang Khiếu Nhật kéo chạy thục mạng suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Tốc độ của Lang Khiếu Nhật quá nhanh, cô không theo kịp bước chân của anh.
Cuối cùng, anh nắm lấy tay cô và chạy vào một lối đi an toàn không có ai.
Nhiên Mộc Miên đã chạy thở không ra hơi, thực sự chạy không nổi nữa, cố gắng vùng vẫy hất tay Lang Khiếu Nhật ra.
Lang Khiểu Nhật lúc này cũng dừng lại, quay đầu cười toe toét.
Nhiên Mộc Miên nhìn vẻ mặt hiện tại của Lang Khiếu Nhật, kinh ngạc trợn to hai mắt.
Lang Khiếu Nhật bước từng bước đến gần cô, cô cũng lùi lại từng bước về phía sau vì sợ hãi.
Mãi cho đến khi anh ép cô vào góc tường, cô đã không còn đường lui, hai bên mới dừng lại nhưng lại cứng đờ ra.
"Cô... cô chủ, mau... tránh xa tôi ra một chút” Lang Khiểu Nhật đau đớn nói.
Thực ra là, máu của cô có thể giải tỏa sự bồn chồn bất an trong cơ thể anh ta.
Nhưng anh ta đã không làm điều đó. Nhiên Mộc Miên vẫn ngồi ở chỗ cũ, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
"A" tiếng hét của một người phụ nữ đột nhiên vang lên ở lầu trên.
Nhiên Mộc Miên đột nhiên bừng tỉnh lại, đứng dậy đuổi theo lên lầu.
Cô chạy được khoảng hai, ba tầng thì nhìn thấy trên cầu thang bộ có một cô gái trẻ bị dọa sợ ngất xỉu dưới đất.
Nhiên Mộc Miên chạy về phía trước, kéo cô gái lên khỏi mặt đất và dựa vào lòng của mình, day mạnh vào nhân trung cô ấy.
Sau khi cô gái tỉnh dậy, liền ôm chầm lấy cánh tay của Nhiên Mộc Miên lắp bắp nói: "Sói! Tôi, tôi đã nhìn thấy một con sói! Một con sói hung dữ! Thật đáng sợ! Thật sự rất đáng sợ!"
"Ở đây đâu có sói đầu! Chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi!" Nhiên Mộc Miên an ủi nói, cũng đang cố gắng che giấu giúp Lang Khiếu Nhật
Cô gái liên tục lắc đầu phủ nhận: "Không! Không! Tôi không hề nhìn nhầm! Đúng là một con sói! Đôi mắt nó màu vàng! Tôi phải báo cảnh sát! Đúng! Phải báo cảnh sát mới được! Cô mau giúp tôi báo cảnh sát!"
"Tôi đỡ cô đứng dậy, cùng cô ngồi một lát ở khu nghỉ ngơi của trung tâm thương mại, được không? Chắc chắn là cô hoa mắt rồi. Đây là trung tâm thương mại, làm sao có thể có sói được cơ chứ." Nhiên Mộc Miên vừa an ủi cô gái vừa đỡ cô ấy đứng lên khỏi mặt đất.
Cô gái co rúm lại nhìn chằm chằm phía trên cầu thang, run rẩy chỉ tay lên lầu nói: "Chắc chắn là chạy lên đó rồi! Nói không chừng... là trên nóc nhà.
"Phía trên trung tâm thương mại có một tòa nhà văn phòng. Đây là cầu thang có lối đi an toàn. Sói không thể chạy vào đây được, phải không nào? Cô đừng sợ, tôi sẽ ở bên cô một lúc. Đợi đến khi nào tâm trạng ổn định, tôi mới rời đi." "Nhiên Mộc Miên VỖ vỗ lưng cô gái.
Lang Khiếu Nhật khó khăn vươn tay về phía Nhiên Mộc Miên, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Đừng, đừng bỏ rơi... tôi."
"?” Nhiên Mộc Miên toàn thân run rẩy.
Lang Khiếu Nhật vất vả đi đến trước mặt Nhiên Mộc Miên, mở rộng vòng tay, đột nhiên ôm chặt người Nhiên Mộc Miên vào lòng: "Mẹ, mẹ đừng, đừng... bỏ rơi con."
"Chuyện đó..." Nhiên Mộc Miên sững sờ, sau đó hơi ngẩn người ra: "Tôi không có con trai lớn như anh đâu!"