Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 10: Chương 10: Đừng vơ đũa cả nắm 




Nhà, đáng lẽ là một nơi ấm áp. Nhưng đối với Nặc Kỳ Anh mà nói thì cái nhà kia thật sự quá lạnh lùng.

Mẹ Nặc nhìn thấy Nặc Kỳ Anh kéo theo vali trở về từ thành phố Cung Huy thì chẳng những không quan tâm cô lại còn châm chọc khiêu khích: “Chỉ dựa vào cái tấm bằng rách nát kia của mi mà còn muốn đi làm trong thành phố lớn à! Đúng là không biết tự lượng sức mình.” “Mẹ, con vẫn chưa tốt nghiệp, không có bằng chứng nhận tốt nghiệp nên mới khó tìm được việc làm.” Nặc Kỳ Anh cãi lại.

Nhưng mẹ Nặc vẫn khinh thường cô như cũ: “Ta thấy mi cũng không cần học năm hai đại học nữa đâu, dù sao có học cũng chỉ là lãng phí tiền thôi. Cho dù mi có câm được bằng tốt nghiệp thì sao chứ? Bằng cao đẳng mà thôi, mấy công ty trong thành phố lớn làm gì có ai để ý đến mi?”

Từng câu từng chữ mà mẹ Nặc nói như mang theo gai, đâm thẳng vào trái tim của Nặc Kỳ Anh. Cô không muốn cãi nhau với mẹ nên im lặng mà xách balo lên lâu.

Cô biết mà, cô không nên trở về đây! “Mi chảnh cái gì chứ? Mi còn chẳng bằng một nửa của Thì Nhân nữa! Còn nữa, mi đừng hòng mong chờ ta với bố mi cho tiền đóng học!” Mẹ Nặc lại nói với theo mấy câu. Thi Nhân là ai? Em họ của Nặc Kỳ Anh, hơn nữa còn là một cô chiêu nhà giàu.

Mẹ Nặc rất thích cô ta, thích tới mức khiến cho Nặc Kỳ Anh có một loại ảo giác răng cô ta mới là con ruột của mẹ Nặc, còn mình chỉ là con rơi con rớt mà thôi. Nặc Kỳ Anh về phòng rồi đóng cửa lại, cô tủi thân tới nỗi rơi nước mắt, thậm chí còn chẳng có lòng dạ nào mà ăn cơm tối.

Cô vân có thế nghe được mẹ Nặc đang lải nhải với bố Nặc rằng: “Cái con Kỳ Anh này đúng là bất hiếu mà! Ông nhìn Thi Nhân nhà chúng ta đi, học ở trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, mỗi học kỳ đều có học bổng.

Vừa nở mày nở mặt vừa vẻ vang! Các con nhóc Kỳ Anh kia chẳng bằng được một nửa của Thi Nhân!” “Kỳ Anh đi học cũng có học bổng mài Bà vẫn nên bớt nói lại thì hơn, dù sao Thi Nhân cũng là em họ của Kỳ Anh. Em gái bà gả vào một nhà tốt hơn nhà chúng ta, điều kiện hai bên khác biệt nên sao có thể đánh đồng hai đứa bé được chứ?” Bố Nặc có chút không kiên nhẫn.

Mẹ Nặc lại bắt đầu hót như khướu: “Sao lại không thể so sánh chứ? Cái học bổng cao đẳng kia của Kỳ Anh sao có thế so sánh với học bổng trường đại học hàng đầu của Thi Nhân chứ? Ông nói xem, tại sao hai đứa sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng một phòng sinh nhưng lại khác nhau lớn thế nhỉ?” Khác nhau cũng bình thường, dù sao Nặc Kỳ Anh cũng không phải là...

“Thật ra Kỳ Anh cũng không phải là...” Bố Nặc ấp úng, cắt ngang mạch suy nghĩ của mẹ Nặc. Bà ta khẽ giật mình, chẳng lẽ chồng mình cũng biết chuyện của Nặc Kỳ Anh rồi ư? Bố Nặc vội vàng đối đề tài rồi nói với vẻ đau lòng: “Thật ra Kỳ Anh không phải là học không giỏi, chẳng qua năm thi đại học con bé vì chăm sóc tôi, kiếm tiền mua thuốc cho tôi nên dùng tất cả thời gian của mình để đi làm thêm kiếm tiên.

Con bé không có thời gian học nên mới có thể thi rớt đó chứ.” Mẹ Nặc cảm thấy mình sợ bóng sợ gió quá rồi, bà ta trả lời một cách khinh thường: “Chăm sóc ông là chuyện mà một người con như nó nên làm! Nếu không thì thật sự là bất hiếu rồi đấy, nuôi mười tám năm chẳng được cái ích gì” Xem đi, xem mẹ của cô lạnh lùng tới cỡ nào.

Mấy ngày nay Nặc Kỳ Anh ở nhà, ngày nào cô cũng phải nghe những lời châm chọc khiêu khích của mẹ. Cho dù là Nặc Kỳ Anh có chăm chỉ chịu khó tới cỡ nào, giặt quần áo, nấu cơm, giúp đỡ trông nom tiệm thuốc trong nhà thì mẹ của cô luôn có những chuyện không vừa lòng, luôn phàn nàn. Lúc än cơm tối, đột nhiên mẹ Nặc nhắc tới chuyện của Tô Hoài Lan.

“Kỳ Anh! Tô Hoài Lan là bạn cùng lớp đại học của mi đúng không?” Mẹ Nặc vừa cầm đũa gắp thức ăn nhét vào miệng vừa nói: “Ta nghe nói Tô Hoài Lan quen được một người bạn trai vô cùng giàu có ở thành phố Cung Huy. Người bạn trai kia cho nó tiền tiêu vặt mỗi tháng mấy trăm triệu lận! Bây giờ Tô Hoài Lan không chỉ có mua cho ông bà nó một căn nhà ba tầng trên thị trấn mà còn xây một biệt thự bốn tầng trong thôn chúng ta. Nghe nói là trước có vườn hoa vườn trái cây, sau có hồ nước với vườn rau xanh.”

Mẹ Nặc rất là hâm mộ, bà ta nói là đỏ cả mắt. Động tác ăn cơm của Nặc Kỳ Anh có chút khựng lại, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó nhưng lại giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục ăn cơm. Cô biết Tô Hoài Lan có một người chồng sắp cưới, sắp kết hôn. Nhưng cô lại không biết là chồng sắp cưới của Tô Hoài Lan lại giàu có như thế, có tiên đến nỗi có thể cho Tô Hoài Lan mấy trăm triệu tiền tiêu vặt hàng tháng.

“Ta nói chứ, mi cũng đâu có thua gì nó, sao ánh mắt lại thấp kém như thế hả? Cái thăng Hà Tuân Định thì có gì tốt đâu? Không phải chỉ là người duy nhất thi lên đại học trong thôn chúng ta thôi à! Nhà nó nghèo muốn chết, tiên học đều được thôn hỗ trợ. Chẳng bằng một cọng lông của bạn trai Tô Hoài Lan. Ta thật sự không biết mi thích Hà Tuân Định ở điểm nào nữa, thế mà còn bảo tốt nghiệp xong sẽ gả cho nó, chăm sóc bố mẹ già rồi ông bà nội ốm đau bệnh tật của nó!” Mẹ Nặc nói. Nặc Kỳ Anh nghe thấy nhắc mẹ Nặc tới Hà Tuân Định thì cô rất tức giận, cô đặt chén đũa xuống bàn một cách nặng nề khiến cho bố Nặc và mẹ Nặc giật hết cả mình.

“Con đã chia tay với Hà Tuân Định rồi, lần này thì mẹ hài lòng rồi chứ gì!” Nặc Kỳ Anh hét lên với vẻ tủi thân, nước mắt của cô đã lưng tròng. Mẹ Nặc nghe thế thì rất là tức giận, bà ta bắt đầu chửi rủa Nặc Kỳ Anh: “Cái con này! Mi rống cái gì mà rống? Không biết lớn nhỏ đúng không? Hai đứa mi chia tay thì liên quan gì tới ta? Con nhóc như mi thì có tư cách gì la hét trước mặt ta hả?” “Vợ ơi, bà nói ít lại hai câu không được à?” Bố Nặc thở dài rồi khuyên can. Thật ra nhà họ Nặc cũng chẳng khá hơn so với nhà Hà Tuân Định được chút nào. Mẹ Nặc kinh doanh một tiệm thuốc nhỏ, hai chân của bố không được tốt nên cũng chỉ có thể ngồi trông tiệm, thu tiền thối tiền mà thôi.

Mà bởi vì hai chân bố bị tật nên nhà còn nợ họ hàng một số tiên. Vê phân anh trai của Nặc Kỳ Anh... Mặc dù nói là đi ra ngoài làm công nhưng tháng nào anh ta cũng phải gọi người nhà gửi tiền cho ăn uống và tiêu dùng. Mẹ Nặc thở dài một hơi, giọng điệu cũng dịu đi nhiêu. Bà ta lườm Nặc Kỳ Anh một cái rồi nói tiếp: “Không phải mi chơi thân với Tô Hoài Lan lắm à, mi đi tìm nó để cho nó tiếp tế mi một chút. Lấy tiền ra mà chu cấp cho mi học xong đại học đi” “Mẹ nói thế là có ý gì?” Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì vô cùng tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.