Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 394: Chương 394: Được Phó Quân Tiêu cưng chiều




Buổi tối gặp…

Anh thật sự sợ tối gặp được cô sẽ không nhịn được…

Cả người Phó Quân Tiêu hừng hực như lửa, sau khi lái xe từ nhà riêng đến công ty, ở nhà tắm tầng hai của phòng làm việc tắm nước lạnh cho bản thân giả nhiệt.

Tại sao anh cảm thấy gương mặt đỏ hồng của Đồng Kỳ Anh vô cùng dễ thương vậy? Dễ thương đến mức anh muốn hung hăng ấn cô xuống bàn ăn luôn cô.

Nhưng mà cuối cùng anh cũng nhịn được.

Phó Quân Tiêu đổi một bộ tây trang khác, sau khi xuống lầu ngồi ở bàn làm việc, lấy ra điện thoại gọi cho trợ lý Trịnh Minh Hâm.

Trịnh Minh Hâm sau khi biết được quyết định của Phó Quân Tiêu, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng anh ta không hỏi nguyên nhân, chỉ là cảm thấy tiếc nuối cho Lạc Minh Ánh: “Cậu cả, Minh Ánh thật sự là nhân tài hiếm có, năng lực làm việc của cô ấy trong khoảng thời gian này, mọi người đều cảm nhận được, bây giờ anh điều cô ấy đi chi nhánh công ty ở Hải Vân, đối với tổng bộ mà nói là một sự tổn thất.”

“Cậu có thể tuyển thêm một nam thư ký đến đây, giúp tôi bồi dưỡng là được rồi.” Phó Quân Tiêu không chút lưu tình nói.

Trịnh Minh Hâm cũng không khuyên thêm nữa, mà đưa quyết định này của Phó Quân Tiêu, thông báo cho Lạc Minh Ánh đang sắp xếp văn kiện trong phòng thư ký.

“Tại sao?”. Truyện Võng Du

Trịnh Minh Hâm khẽ nhún vai, phất tay bất lực nói: “Đây là ý của cậu chủ, tôi cũng không có cách nào cả.” “Tôi đi tìm anh ấy!” Lạc Minh Ánh bỏ văn kiện trong tay xuống, bước nhanh ra khỏi phòng thư ký.

Gõ cửa của phòng tổng giám đốc, Phó Quân Tiêu lạnh lùng nhìn một cái: “Vào đi!”

Lạc Minh Ánh bước nhanh vào trong, trực tiếp đi đến bàn làm việc của Phó Quân Tiêu, cắn môi, khuôn mặt ấm ức nói: “Anh trai, tại sao anh lại điều tôi đi chi nhánh công ty ở Hải Vân?”

“Tổng giám đốc ở chi nhánh công ty Hải Vân vừa nhậm chức, cô đi giúp anh ta.” Phó Quân Tiêu bình tĩnh đáp.

Nhưng Lạc Minh Ánh vẫn luôn cảm giác chắc chắn đây không phải là lý do chính.

Lẽ nào, cái cô Đồng Kỳ Anh đã nói gì với Phó Quân Tiêu sao?

“Anh trai! Tôi không muốn đi! Tôi muốn ở lại đây.” Lạc Minh Ánh cắn răng kháng nghị.

Phó Quân Tiêu bỏ văn kiện trong tay mình xuống, khoanh tay dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn Lạc Minh Ánh, đáy mắt lạnh lùng đến rét run: “Cho cô hai sự lựa chọn, một chấp nhận đi làm trợ lý của tổng giám đốc vừa nhậm chức của chi nhánh công ty Hải Vân, hai là từ chức đi.”

“Anh trai, anh đừng điều tôi đi mà, có được không?” Mũi của Lạc Minh Ánh chua xót, giọng nói thấp xuống, khổ não cầu xin.

Phó Quân Tiêu vẫn lãnh đạm trả lời: “Cùng câu nói, tôi không nói lần thứ hai.”

Lạc Minh Ánh biết tính của Phó Quân Tiêu, chỉ nói một không nói hai.

Lạc Minh Ánh rụt đầu lại, không tranh cãi với Phó Quân Tiêu nữa, hậm hực quay người rời khỏi bàn làm việc của Phó Quân Tiêu.

Lạc Minh Ánh cho rằng, cô ta trong lòng của Phó Quân Tiêu có một vị trí đặc biệt, nhưng không ngờ cuối cùng cũng không thể nào so với người phụ nữ Đồng Kỳ Anh đó.

Trên thực tế, cô ta ở trong lòng Phó Quân Tiêu chỉ là một thư ký tài năng, không cần lo lắng trong công việc, chỉ vậy mà thôi.

Lạc Minh Ánh được vào công ty của Phó Quân Tiêu và kiếm được mức lương cao gấp mấy lần so với những sinh viên mới tốt nghiệp cùng tuổi, tất cả là nhờ phúc của Đồng Kỳ Anh.

Giống như Tô Hoài Lan nhờ vào phúc của Đồng Kỳ Anh, mới khiến Phó Quân Tiêu cho cô ta tiến vào giới giải trí, trở thành nữ minh nổi tiếng.

Nếu như không phải một tiếng “Anh trai” của Lạc Minh Ánh, và dựa vào bối cảnh thân phận của cô ta có sự đáng thương giống như Đồng Kỳ Anh, e là Lạc Minh Ánh không vào được tập đoàn Phó Thị.

Phó Quân Tiêu không phủ nhận, Lạc Minh Ánh thật sự có năng lực.

Có thể giải quyết nhanh chóng công việc bận rộn của anh, cô ta giúp anh giao thiệp làm ăn, thu xếp mọi việc liên quan đến việc ăn tối cùng với sếp lớn, lên kế hoạch công việc và hành trình cá nhân cho anh, đi cùng với anh trong các cuộc họp, thậm chí là đi công tác nước ngoài.

Về chuyện riêng, lúc anh bận rộn hoặc không lo cho bản thân mình, cô ta sẽ dốc hết lòng chăm sóc cho công việc ăn uống của anh.

Tiền lương cao gấp mấy lần, xứng đáng với Lạc Minh Ánh.

Chỉ là hộp công trưa đó, chuyện các món thịt và hộp canh bị đánh tráo, là Phó Quân Tiêu tự cảm nhận ra được.

Mấy món ăn bày trước mặt anh, chỉ cần là tay nghề anh đã từng ăn qua, anh có thể cảm nhận được món nào là ai làm.

Buổi trưa hôm nay, sau khi Đồng Kỳ Anh mở hộp giữ nhiệt ra, nhất định biết chuyện đồ ăn của bản thân làm bị đánh tráo, chỉ là cô không có vạch trần Lạc Minh Ánh trước mặt anh.

Nếu như anh đã biết rõ, hà cớ phải để Kỳ Anh chịu chút ấm ức này?

Vì vậy, món canh bị đánh tráo đó, anh không ăn một miếng nào cả.

Lạc Minh Ánh không có ý nghĩ xấu với Kỳ Anh, có lẽ anh sẽ tiếp tục giữ cô ta lại bên cạnh giúp anh giải quyết công việc. Nhưng cô ta lại không làm được điều này.

Lúc bắt đầu, anh đã nói rõ với cô ta, Kỳ Anh là vợ của anh, cô ta không tôn trọng Kỳ Anh, chính là không tôn trọng anh.

Nếu như không niệm tình Lạc Minh Ánh đã lập công vì công ty, thì hôm nay anh đã cho cô ta từ chức luôn rồi.

Những gì Phó Quân Tiêu làm chính là giải quyết toàn bộ những chuyện bất lợi đối với Kỳ Anh.

Kỳ Anh là người con gái anh nâng niu cưng chiều, chỉ có anh mới có thể bắt nạt cô, những người khác không được, đến Quân Bác cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.