“Đó vốn chính là vật mà mẹ nhìn trúng trước, tại sao con phải đoạt vật yêu thích của mẹ chứ? Bởi vì mẹ thích, cho nên con mới tặng nó cho mẹ” Đồng Kỳ Anh thành thật trả lời.
Cô gọi “mẹ” một cách rất trôi chảy, bà Lãnh nghe vào cũng cảm thấy khá êm tai.
Có lẽ vì là con gái ruột của bạn thân nên bà Lãnh cũng cảm thấy có chút thân thiết với Đồng Kỳ Anh.
Vừa rồi vẻ mặt còn đang nghiêm túc, trong nháy mắt, trên mặt bà Lãnh đã tràn đầy tươi cười: “Vậy thì mẹ đành nhận”
“Dạ” Đồng Kỳ Anh lập tức đứng dậy, hơi cúi người với bà Lãnh: “Vậy mẹ đi nghỉ ngơi sớm đi, con về phòng”
“Khoan đã!” Bà Lãnh gọi lại.
Đồng Kỳ Anh dừng bước lại, chờ câu tiếp theo của bà Lãnh.
“Nếu con thật sự không thể sinh con, thật ra không nhất thiết phải ly hôn với Quân Tiêu. Cùng lắm thì hãy nhận một đứa con nuôi với Quận Tiêu. Tốt nhất nên nhận nuôi một con trai và một con gái, miễn là chúng mang họ Lãnh, gọi Quận Tiêu là bố, gọi mẹ là bà nội” Bà Lãnh thấp giọng trầm ngâm.
“Dạ, cảm ơn mẹ” Đồng Kỳ Anh vui mừng cười nói: “Mẹ, ngủ ngon.”
Sau khi rời khỏi sân nhà bà Lãnh, đi về trên hành lang dài, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy bước chân nhẹ như bay.
Trong trang viên lớn của nhà họ Phó có đình đài lầu các. Sống ở đây thường mang đến cảm giác như được trở về một lâu đài cổ kính sang trọng.
So với những biệt thự sang trọng xa hoa hiện đại bên ngoài, ở đây mang đến nhiều vẻ đẹp của thời gian, không gian và những thăng trầm của lịch sử, khiến người ta không khỏi nảy sinh khao khát đối với nơi đây.
Trên đường trở về, Đồng Kỳ Anh bước đi rất chậm.
Đang lúc tâm huyết dâng trào, cô lại ngồi trên ghế bên hành lang, nhìn những vì sao trên bầu trời đêm.
Trước đây trong phòng thí nghiệm, cô cũng đã nhìn ngắm những ngôi sao trên bầu trời đêm xuyên qua mái nhà bằng kính. Trước sau tương phản, hóa ra những ngôi sao có tự do đẹp hơn những ngôi sao bị giam cầm.
Chờ trong phòng hồi lâu mà vẫn không thấy Đồng Kỳ Anh trở về, Phó Quân Tiêu đành phải ra ngoài tìm kiếm.
Lúc anh đi đến hành lang dài trong sân nhà mẹ, nhìn thấy Đồng Kỳ Anh ngồi trên ghế bên hành lang dưới ánh đèn cách đó không xa, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Phó Quân Tiêu bước tới, anh cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Đồng Kỳ Anh. Lúc này Đồng Kỳ Anh mới ngồi thẳng dậy, nhìn Phó Quân Tiêu.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ anh làm khó dễ em?”
| Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, cười rạng rỡ đáp lại: “Mẹ nói, nếu thật sự không thể có con, mẹ cũng không cần em ly hôn với anh, bởi vì chúng ta có thể nhận nuôi hai đứa con“.
“Nhận nuôi hai đứa con?” Phó Quận Tiêu kinh ngạc.
Đồng Kỳ Anh cười nói tiếp: “Là một trai một gái đấy!”
“Em còn chưa thử với anh, làm sao biết em không thể sinh con?” Phó Quân Tiêu khẽ nhếch miệng, đưa tay lên, nhẹ nhàng trêu chọc cằm của cô gái nhỏ trước mặt.
Đồng Kỳ Anh lập tức mặt đỏ tại hồng quay đầu lại nhìn ao sen ngoài hành lang.
Cô có cảm giác rất kỳ quái với người đàn ông này, đôi khi mặt đỏ tim đập, nhưng đôi khi lại có chút kháng cự với anh. Nói là kháng cự, chi bằng nói là sợ hãi mỗi khi thân mật với người đàn ông này.
Đồng Kỳ Anh chắp hai tay vào nhau, mười ngón tay đan xen trước ngực, mỉm cười: “Em muốn trăng trên bầu trời.”
Cô cố tình bướng bỉnh như vậy chỉ để trêu chọc anh.
Phó Quân Tiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đêm nay chỉ có sao không trăng.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng việc này sẽ gây khó dễ cho anh, không ngờ anh lại đột nhiên nở nụ cười: “Bây giờ anh không thể hái trăng cho em. Hay là, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi đến nửa đêm, anh sẽ ôm trăng vào đến trước mặt em”
“Thật sao?” Đồng Kỳ Anh tỏ vẻ nghi hoặc.
- -------------------