“Ừm” Phó Diệc Phàm nhàn nhạt đáp.
Tần Sơ Hạ hơi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu, cứ cảm thấy khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhàn nhạt, không biết mình có bị ảo giác không.
Dù sao thì, anh vui là được.
Nghĩ đến đây Tân Sơ Hạ không nhịn được khẽ mỉm cười.
Ngoại ô thành phố L, tại một biệt thự kiểu pháo đài cổ.
Nhìn từ bên ngoài có thể thu hết cả pháo đài vào mắt nhưng thật ra phía sau còn cả một bãi cỏ nhân tạo xanh mướt. Phó Diệc Phàm đưa Tân Sơ Hạ đến cửa lớn bên ngoài biệt thự, theo Tân Sơ Hạ xuống xe.
Tân Sơ Hạ giang tay, nhìn Phó Diệc Phàm, vui vẻ giới thiệu: “Đây là nơi tôi sinh ra, có phải rất giống tòa lâu đài không?”
Phó Diệc Phàm nhìn về phía tòa lâu đài sang trọng, uy nghiêm phía sau Tần Sơ Hạ, nhướng mày nói: “Cô sinh ra ở nhà?”
Tần Sơ Hạ gật đầu một cái.
“Bà ngoại đỡ đẻ tôi, mẹ tôi không muốn sinh ở bệnh viện, nên ông bà ngoại tôi đặc mời chuyên gia từ Viêm Phù về giúp mẹ tôi suốt cả quá trình sinh tôi”
“Bà ngoại cô cũng là bác sĩ? Phó Diệc Phàm hỏi theo bản năng, anh chỉ biết ông bà ngoại cô là ngự y của hoàng thất Viêm Phù.
Tân Sơ Hạ mỉm cười gật đầu: “Bà ngoại tôi là "Tổ Mẫu”, là “thánh nữ” hiện thân của thần linh, che chở cho phụ nữ và trẻ con ở đó."
Phó Diệc Phàm nhất thời tò mò nhìn Tần Sơ Hạ, cảm giác giống đang nghe kể chuyện thần thoại cổ xưa vậy.
Tân Sơ Hạ nói tiếp: “Anh cũng biết, Viêm Phù khá mê tín. Thật ra thì nói cách khác thì bà ngoại tôi cũng chỉ là thầy thuốc chuyên về mảng phụ nữ và trẻ em thôi, thế nhưng trình độ của bà là cao nhất trong mảng đó đấy”.
“Nhà nội cô là thế gia nghiên cứu chế thuốc, nhà ngoại cô thì hành y chữa bệnh, đây quả là một tổ vừa xứng” Phó Diệc Phàm cười nói.
Chính vì thế bố và mẹ tôi mới có thể kết thân. Lâu đài Karl này là nhà nội và nhà ngoại tôi cùng bỏ tiền xây, làm quà tân hôn cho bố và mẹ tôi. Hôn lễ của bố và mẹ là cử hành trên sân cỏ của biệt thự này.”