Nhưng cuối cùng, Phó Quân Bác vẫn giữ một phần lý trí, không làm gì có lỗi với Đồng Kỳ Anh. Nhưng... Tiếp theo đây, anh nên đối mặt với Đồng Kỳ Anh như thế nào? Khi Phó Quân Bác trở về nhà, đã là sáng sớm.
Căn nhà tối om, sau khi anh đóng cửa bật đèn, thì không thấy Đồng Kỳ Anh đâu.
Ngay khi anh quay người lại, thì tình cờ thấy Đồng Kỳ Anh mở cửa từ bên ngoài mới về.
Sắc mặt cô hồng hào, mồ hôi nhễ nhại.
Khi Phó Quân Bác trông thấy cô như vậy, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám. “Em đi đâu vậy?”
“Anh về rồi à” Hai người gần như đồng thanh.
Đồng Kỳ Anh chỉnh lại mái tóc dài rối bù của cô, lau mồ hôi trên trán, nhoẻn miệng cười, nói dối che đậy: “Tôi, tôi không ngủ được, nên đi chạy bộ “
“Ô” Giọng điệu của Phó Quân Bác đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, tâm trạng của anh càng ngày càng tệ, thậm chỉ còn tự hỏi không biết Kỳ Anh có phải vừa đi bán thân vê không
“Anh đói không? Hay là tôi nấu chút...”
“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ ”
Đồng Kỳ Anh chưa kịp nói xong, Phó Quân Bác đã ngắt lời cô, sau đó đi tới chỗ ghế sofa, nằm quay lưng về phía Đồng Kỳ Anh ngủ.
Đồng Kỳ Anh sững sờ, nụ cười trên mặt dân biến mất, chỉ đành buông xuôi, lặng lẽ đi tắm. Cô không hiểu, tại sao đêm nay anh lại ngủ trên sofa? Nhưng anh đã ngủ rồi, cô không muốn quấy rầy anh nữa.
Có lẽ, anh đã thực sự mệt mỏi vì công việc rồi.
Sáng hôm sau, khi Phó Quân Bác thức dậy liên trông thấy Đồng Kỳ Anh đã dọn bữa sáng lên bản. “Chào buổi sáng!”
Đồng Kỳ Anh đang múc cháo, trông thấy Phó Quân Bác đã tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo đi ra từ phòng tắm, cô mỉm cười chào anh. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2063555_1_25,602063555_2_25,60