Tay truyền đến cảm giác mềm mại khiến cho trong lòng Trịnh Minh Hâm dấy lên một loại dự cảm bất thường. Mà một giây sau, Lý Tư San thét chói tai, phảng phất như có thể làm rung chuyển cả tòa cao ốc này. “A... Cái tên biến thái này! Anh muốn làm gì tôi?” Lý Tư San thẹn quá hóa giận rống to.
Trịnh Minh Hâm xấu hổ, vội vàng buông Lý Tư San ra, cũng lui về sau mấy bước. Lý Tư San dùng hai tay che ngực, hai mắt rưng rưng, hàm răng cần môi dưới, dáng vẻ như liệt nữ.
Phó Quân Tiêu không khỏi nhíu mày, lãnh đạm mở miệng: “Còn không cút thì tôi sẽ gọi bảo vệ đi lên!” Lý Tư San mấp máy môi, khi nhìn về phía Phó Quân Tiêu, thấy anh vẫn chỉ ngồi trước bàn làm việc bình tĩnh xem tài liệu trong tay, biết cái biện pháp “một khóc hai nháo ba thắt cổ' này của mình không dùng được trước mặt người đàn ông này, lập tức phẫn hận vung tay, vừa lau nước mắt, vừa nức nở như một cô gái vừa bị khi để, “huhu” chạy ra ngoài.
Trịnh Minh Hâm bất lực nhìn về phía cậu chủ nhà mình, luôn cảm thấy hình như cậu chủ đối xử với cô ta có chút tuyệt tình? Đàn ông, chẳng lẽ không phải đều sẽ thương hương tiếc ngọc sao? Cậu chủ của anh ta có còn là đàn ông không vậy? Phó Quân Tiêu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của Trịnh Minh Hâm đang nhìn mình chằm chằm, ngược lại vẫn bình tĩnh nhắc nhở Trịnh Minh Hâm một chút: “Tài liệu của tôi đã sắp phê xong!” “Vâng vâng vâng! Tôi lập tức đi chuẩn bị tài liệu!” Sau khi Trịnh Minh Hâm hoàn hồn lại, cung kính gật đầu, lập tức xoay người đi đến khu làm việc của mình.
Từ khi Lý Tư San kia nhảy nhót trước mặt cậu chủ nhà mình, anh ta cũng cảm thấy mình sắp thành vì “ông chú hèn mọn' rồi.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Trịnh Minh Hâm phát hiện đối với phụ nữ thì cậu chủ của anh ta tựa như có hệ thống miễn dịch bẩm sinh vậy.
Cái ôm ấp yêu thương của người đẹp mà Phó Quân Tiêu lại như cách xa ngàn dặm. Phó Quân Tiêu phê duyệt tài liệu xong, đi cùng Trịnh Minh Hâm rời khỏi văn phòng, đi đến bãi đỗ xe, bây giờ bọn họ phải đi bàn bạc về hợp đồng.
Cô cả nhà họ Lý kia vừa đi, cô nhỏ nhà họ Lý lại tìm tới cửa.
Trịnh Minh Hâm vốn không quen biết cô nhỏ nhà họ Lý này, nhựng mà cô gái nhỏ này lại dám cản xe của cậu chủ nhà anh ta, chứng minh cô ta có lai lịch không nhỏ. “Ân nhân cứu mạng, đã lâu không gặp, anh lại đẹp trai thêm không ít!” Lý Nhã Uyên nháy mắt một cái, phóng điện về phía Phó Quân Tiêu, sau đó cười đùa đặt mông nhảy lên ngôi trên đầu xe của Phó Quân Tiêu. Trịnh Minh Hâm vừa mở cửa xe ra, Quân Bách nhìn về phía Phó Quân Tiêu.
“Lái xe!” Phó Quân Tiêu lạnh lùng ra lệnh, không khỏi nhăn mày, trực tiếp kéo cửa ghế sau ra, ngồi xuống. Lý Nhã Uyên thấy thế vội vàng nhảy xuống từ trên đầu xe, chạy ra ghế sau, nhanh chóng chui vào. “Ân nhân cứu mạng, anh trai, tôi có thứ này muốn tặng cho chị gái mà anh yêu mến kial” Lý Nhã Uyên vừa nói, vừa lấy túi xách trên lưng để xuống. Phó Quân Tiêu cũng vô thức lườm cô một cái.
Chỉ thấy cô gái nhỏ này lấy một cái bao được làm thủ công từ trong túi xách ra. “Ây! Đây là tôi cố ý làm cho chị gái kia! Trên đó là trân châu thật đấy! Đương nhiên giá trị lớn hơn so với những túi xách hàng hiệu kia rất nhiều!” Lý Nhã Uyên mỉm cười đưa túi xách trong tay cho Phó Quân Tiêu. Phó Quân Tiêu cũng không nhận, chỉ là khoanh tay, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước, bình tĩnh hỏi: “Cô có việc cần xin tôi?”
“Anh trai thật thông minh, quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được anh.” Lý Nhã Uyên thấy Phó Quân Tiêu thờ ơ, cưỡng ép đem túi xách trong tay mình nhét vào tay Phó Quân Tiêu, nói tiếp: “Anh trai, đây quả thật là tôi tự mình làm! Tôi đã làm hai cái! Một cái mình giữ lại dùng, một cái tặng cho người anh trai yêu.
Tôi nói chính là sự thật! Cho dù không có chuyện xin anh, tôi cũng sẽ đưa cái túi xách này cho chị gái đó!” Lúc này Phó Quân Tiêu mới cẩn thận đánh giá túi xách trong tay, phát hiện nó được làm rất tỉnh xảo, mà lại trân châu phía trên trơn bóng, xác thực là hàng thật giá thật.
Hoài Lan nhất định sẽ thích! Phó Quân Tiêu nghĩ thâm, đưa tay để túi xách qua bên cạnh, sau đó móc ví tiên của mình ra, lấy một tấm thẻ từ bên trong ra, đưa cho Lý Nhã Uyên: “Bên trong có một trăm triệu, hẳn là đủ mua cái này”
“Anh trai, nghe nói anh có quan hệ rộng, giúp tôi một chút, cứu vớt thằng anh cặn bã cùng bố khác mẹ của tôi ra được không?” Lý Nhã Uyên chỉ nhìn tấm thẻ trong tay Phó Quân Tiêu một chút, híp mắt cười một tiếng, mở miệng nói. “Xem ra, quan hệ của cô cùng nhà họ Lý, cũng không bết bát như lần trước cô kể.”
Phó Quân Tiêu lãnh đạm nói. Lý Nhã Uyên lại bĩu môi, tự lẩm bẩm: “Haizz... Nếu không phải vì người mẹ không có chí khí của tôi, vừa nhìn thấy người bố cặn bã của tôi anh ta mà lo lắng đến mức ăn không vô, đi đến cùng đường, mà mẹ tôi lúc này cũng bày ra vẻ mặt như nhà có tang với tôi, tôi mới không chạy tới đây vì loại chuyện này mà quấy rầy anh!” “Cô cũng thật là thực dụng.”
Phó Quân Tiêu nhắm mắt lại. Lý Nhã Uyên hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Phó Quân Tiêu, nhếch miệng mỉm cười: “Được rồi! Tâm ý của tôi đã đưa đến rồi, sẽ không quấy rầy anh nữa! Dù sao, cái túi này của tôi là đưa cho chị gái kia.
Còn anh có muốn giúp hay không, do anh định đoạt. Được rồi, tôi phải đi học rồi! Bái bai!” Cho nên, thẻ của anh, cô không nhận, túi của cô, anh lại nhận.
Đối với Lý Nhã Uyên, điều này đã đủ rồi. Còn về phần Phó Quân Tiêu có muốn giúp cô cứu người anh cặn bã kia ra hay không, kỳ thật cô cũng không quan tâm.
Hôm nay chẳng qua cô cũng vì mẹ mà thôi, vì đế cho mẹ không còn vì chuyện của bố mà đau lòng, mà mở miệng xin Phó Quân Tiêu một câu mà thôi. Chẳng qua, vào ban đêm, Lý Dạ Lạc đã được thả ra.
Lý Tư San nhìn thấy Lý Dạ Lạc nghèo túng từ bên ngoài trở về, giật mình tưởng rằng hôm nay cô khóc rống ở chỗ của Phó Quân Tiêu có tác dụng.
Cho nên nói, Phó Quân Tiêu vẫn là có cảm giác đối với Lý Tư San, không phải sao? Lý Tư San đắc chí, xem ra trong khoảng thời gian này cô ở “Dạ Mị”” không hề uổng phí.
Giờ khắc này, Lý Tư San có một loại cảm giác ưu việt, lập tức đi ra đón, để bảo mẫu đi lâu gọi bố mẹ mình xuống, sau đó mới ở trước mặt mọi người khoe khoang công lao của mình.
Bà Lý cũng đi theo Lý Tư San, cười không khép miệng, mặc dù con trai của mình chỉ là cái thùng nước, nhưng mà con gái của mình cũng rất ưu tú. “Tư San, sau này, con chính là mợ chủ của nhà họ Phó!” Bà Lý đắc ý nói. Ngay cả Lý Dạ Lạc cũng không thể không nhìn lại em gái của mình, nghi ngờ chất vấn: “Hôm nay em thật sự đi tìm Phó Quân Tiêu sao?”