“Con đã phản bội bố, hôm nay còn mang những người này đến đây làm loạn phân viện phòng thí nghiệm của bố, chuyện này coi như cho qua. Phó Diệc Phàm và Tống Vân Thùy bố cũng đã đồng ý thả người rồi, giờ mấy người giải tán đi”
Tần Vũ Bảo nói tiếp, sau khi quay lưng đi, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cô gái vừa mới lấy khăn tay rịt vết thương cho Sơ Hạ trên mặt tuy là đeo khẩu trang nhưng đôi mắt to tinh xảo kia... giống nhau như đúc với công chúa của Viêm Phù. Không, hiện giờ đã là nữ vương điện hạ giống nhau như đúc.
Đây là chuyện gì?
Rốt cuộc lại lịch của cô gái kia là gì?
Ông ta phải phải người đi điều tra mới được.
Khi vừa xoay người đi vào cổng, đột nhiên một tên vệ sĩ từ trong góc vọt ra nặng nề ngã xuống đất.
Ngay sau đó bên kia truyền tới tiếng đánh nhau.
Tần Vũ Bảo một phen kinh ngạc, rảo bước nhanh tới bên đó xem.
Chỉ thấy trên sảnh lớn, một mình Phó Diệc Phàm đang chiến đấu, đánh ngã dưới tay mười mấy tên vệ sĩ.
Mà phía sau Phó Diệc Phàm là Tống Văn Thùy yếu ớt vô lực ngồi trên mặt đất, những vết mẩn đỏ đã lan tới tận cánh tay cô ta.
Sau khi Phó Diệc Phàm đánh bại tên vệ sĩ cuối cùng, nhíu chặt mày kiếm, hung hăng tiến về phía Tần Vũ Bảo, giơ tay trước mặt ông lạnh lùng nói: “Đưa thuốc giải của Tống Vân Thùy ra đây!”
Tân Vũ Báo liếc mắt thấy Tống Vân Thùy đang hấp hối, đành phải thỏa hiệp: “Chờ ở đây”
Ông ta nói xong bèn một mình rời đi.
Phó Diệc Phàm không rời Tống Văn Thùy nửa bước, cảnh giác nhìn bốn phía.
Chỉ một lát sau, Tân Vũ Bảo đã mang thuốc giải tới, mở chiếc hộp lấy ra một ống kim tiêm, tự tay tiêm cho Tống Vân Thùy.
Sau khi toàn bộ dung dịch thuốc trong ống tiêm được truyền toàn bộ vào người Tống Vân Thùy, cô bỗng nhắm hai mắt lại rồi hôn mê bất tỉnh.
Phó Diệc Phàm vội vã ngồi xuống đỡ lấy Tống Vân Thùy, chất vấn Tần Vũ Bảo: “Sao lại thế này?”.
Tân Vũ Bảo hời hợt đáp: “Chỉ là phản ứng bình thường của thuốc thôi. Cậu mang nó đến bệnh viện truyền một chai kháng sinh, đợi sau khi những vết mẩn đỏ này biến mất, nó cũng sẽ tỉnh lại”