Tần Sơ Hạ nắm chặt nắm đấm nhỏ nhắn, chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa phòng Phó Diệc Phàm, tay chưa chạm đến cửa liền dừng lại giữa không trung.
Cô vốn định gõ cửa phòng Phó Diệc Phàm, nói vài lời đáng thương với anh, mong anh cho ngủ ké một đêm.
Nhưng...
Phó Diệc Phàm với Tổng Vân Thùy đã định sẵn hôn ước, mấy người Nhan Huệ Phương đều đã biết, hơn nữa Tổng Vân Thùy còn đang mang thai con của Phó Diệc Phàm.
Nếu bây giờ cô cầu xin Phó Diệc Phàm ngủ nhờ một đêm, dù hai người bọn họ không có gì nhưng cô nam quả nữ chung một phòng, nếu bị mấy người Nhan Huệ Phương biết nhất định sẽ nghị luận sau lưng.
Thực ra cô cảm thấy mình bị nói hay không cũng không quan trọng.
Cô không có bạn trai nên cũng không cần giữ hình tượng.
Nhưng Phó Diệc Phàm lại khác!
Anh tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc một công ty hàng không, hình tượng rất quan trọng.
Hơn nữa cứ coi như cô gõ cửa, với bản tính lạnh nhạt vô tình kia của Phó Diệc Phàm, mười phần thì chín phần chắc chắn sẽ cho cô ngủ ngoài đường.
Nghĩ đến đây Tần Sơ Hạ bỏ tay xuống.
Vẫn nên ngủ tạm một hôm ở sopha đại sảnh!
Ngay lúc cô hoàn toàn từ bỏ, đột nhiên tiếng mở cửa phòng vang lên.
Tần Sơ Hạ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy Phó Diệc Phàm đi ra từ phòng cô, hai tay khoanh trước ngực nhìn mình.
Thấy cảnh này Tần Sơ Hạ ngơ luôn.
Đây, đây là... làm ảo thuật sao?
"Còn không vào đi ngủ?" Phó Diệc Phàm lạnh nhạt nói.
Tần Sơ Hạ lúng ta lúng túng hỏi: "Phòng của anh và phòng tối thông nhau sao?"
"Tắm rồi đi ngủ đi." Phó Diệc Phàm không trả lời cô mà đi về phòng mình, một lần nữa quẹt thẻ đi vào.
Tân Sơ Hạ ngơ người, cảm thấy người đàn ông này giống như thần vậy.
Vào phòng thấy ban công đang mở, cô mới nhận ra điều gì đó.
Phó Diệc Phàm không phải là...