"Năm đó người bắt Đồng Kỳ Anh đi chính là Bạch Vi. Dù sao bà ấy cũng là người làm mẹ, làm sao nỡ để cho con gái ruột của mình biến thành vật thí nghiệm được, đó là lẽ thường tình mà thôi." Bác sĩ Bùi đau buồn cảm khái, trong đầu lại không kìm được mà nghĩ đến Bùi Hải Đăng.
Có thể nói là ngập tràn tình mẹ.
Quả nhiên, tình yêu của mẹ so ra vẫn vĩ đại hơn tình cha.
"Bùi Cúc Hoa, sao bà lại giấu tôi suốt ngần ấy năm?" Nhiên Hoàng Biên trừng mắt chất vấn.
Bác sĩ Bùi cười khổ: "Là do Bạch Vi không cho tôi nói. Nếu không phải vậy thì ông nghĩ tại sao tôi lại đối xử với Đồng Kỳ Anh tốt đến vậy chứ?"
Quan hệ của bà và Bạch Vi còn thân thiết hơn chị em gái ruột, lúc bà biết Đồng Kỳ Anh chính là thuốc giải" bọn họ đang tìm kiểm, trong lòng bà vừa vui mà lại vừa buồn thay cho Bạch Vi.
Chuyện đã đến nước này thì bà cũng chẳng cần phải giấu giếm gì nữa.
Lúc Đồng Kỳ Anh tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng toàn mùi formalin.
Cô cảm giác như mình đã mơ một giấc thật dài, thật dài...
Mơ thấy bản thân mình biến thành một người phụ nữ khác...
"Cháu tỉnh rồi à?" Bỗng nhiên một giọng nữ thân thiện truyền đến.
Đồng Kỳ Anh nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên tóc ngắn mặc áo blouse trắng đang đi về phía mình.
"Cháu có còn nhớ tôi không?" Bùi Cúc Hoa hội tiếp. Đồng Kỳ Anh lắc đầu, rồi lại gật đầu, cô đáp lời: "Tôi nhìn thấy bà trong mơ"
"Đó không phải là mơ đầu, cháu chỉ bị thôi miên trong lúc thuốc phát tác thôi. Nhưng giờ cũng không sao nữa rồi. Cháu đã trở về là chính mình, không còn bóng dáng của Bạch Vi nữa rồi." Bùi Cúc Hoa ngồi xuống bên giường Đồng Kỳ Anh, sau đó dịu dàng vươn tay xoa đầu cô như mẹ hiền. | Đồng Kỳ Anh đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì lại có thêm một người đàn ông trung niên từ cửa bước vào.
Ông ta bê một khay đồ ăn thịnh soạn vào, cười tươi bước đến.
"Lại đây nào, con gái yêu, qua đây ăn thử cơm bố nấu cho con nào." Nhiên Hoàng Biên cười tươi hơn hẳn ngày thường đặt từng món một lên bàn.
Đồng Kỳ Anh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn những gì Nhiên Hoàng Biên đang làm trước mặt, cô tự hỏi liệu người đàn ông này có bị điên hay không.
Bùi Cúc Hoa nhìn vậy đành phải giải thích toàn bộ sự việc lại cho Đồng Kỳ Anh.
Sau khi biết được thân thể thật sự của mình, sắc mặt Đồng Kỳ Anh thay đổi hẳn.
Tại sao bố ruột của cô lại là một nhà y học biến thái" chứ?
Bùi Cúc Hoa cảm thấy rằng bà nên để cho hai bố con họ có một chút thời gian riêng tư để làm dịu lại mối quan hệ này nên đã đứng dậy rời đi một mình.
Đối mặt với Đồng Kỳ Anh, tuy rằng hơi gượng gạo, thế nhưng trong lòng ông ta sự vui sướng vẫn chiếm phần nhiều.
Kết quả xét nghiệm DNA cho thấy Đồng Kỳ Anh chính là con gái về mặt sinh học của ông ta, họ chính là cha con ruột thịt của nhau.
"Bố muốn giết Phó Quân Tiêu bởi vì mẹ con năm xưa đã trúng đạn rồi bỏ mình vì cứu bố của Phó Quân Tiêu, bố cũng chỉ vì yêu nên mới sinh hận mà thôi. Giờ nó là con rể của bố, đương nhiên bố sẽ không còn ý định đó nữa" Nhiên Hoàng Biên yếu ớt giải thích.
Đồng Kỳ Anh lên giường nằm, đưa lưng về phía Nhiên Hoàng Biên tức giận nói: "Ông đừng có hòng tôi sẽ nhận ông"
Lấy máu của cô để chế thuốc đã đành, lại còn dùng thuốc để thôi miên khống chế cô, thậm chí còn định mượn tay cô để giết đi người đàn ông cô yêu.
Một người độc ác đến vậy, sao có thể là bố của cô được chứ?
Đồng Kỳ Anh không muốn chấp nhận việc này. Cô thà làm trẻ mồ côi bị bố mẹ bỏ rơi còn hơn.
"Vậy thế này có được không? Bố sẽ không làm những nghiên cứu này nữa đâu. Con yên tâm, có bố ở đây, không ai dám lấy máu của con nữa đâu!" Nhiên Hoàng Biên cam đoan thề thốt.
Đồng Kỳ Anh nhíu mày không mảy may động lòng.
"Hay là, đến lúc bố chết rồi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho con thừa kế, không cho anh trai con một xu nào cả!" Nhiên Hoàng Biên lại gào lên.
Đông Kỳ Anh giật mình ngồi dậy, hoài nghi nhìn Nhiên Hoàng Biên: "Anh trai? Tôi còn có anh trai nữa sao?"
"Chính là Hoàng Minh! Con cũng quen nó mà đúng không? Con với nó là anh em cùng cha khác mẹ" Nhiên Hoàng Biên trả lời nghiêm túc.
Nhất thời, Đồng Kỳ Anh thấy khó xử vô cùng.
Nhiên Hoàng Minh vậy mà lại là anh trai ruột cùng cha khác mẹ của cô!
"Lúc ấy mẹ con nhất quyết không chịu cưới bố, bố cũng không thể nào vì bà ấy mà cả đời này không lấy vợ được" Nhiên Hoàng Biên lí lẽ hùng hồn nói vậy, dứt lời ông ta lại đứng lên than thở: "Thực ra nếu mẹ con nói cho bố biết sớm hơn, cả gia đình chúng ta cũng chẳng đi đến bước đường như bây giờ."
".." Với những gì người đàn ông này nói Đồng Kỳ Anh cũng chẳng biết đáp lại gì cho phải.
"Đùng đùng đùng -" Một trang tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Nhiên Hoàng Biến mất kiên nhẫn nói: "Vào đi"
"Ông Nhiên, người của Phó Quân Tiêu đã bao vây toàn bộ nơi này rồi. Anh ta còn nói rằng nếu chúng ta không thả cô Đồng, anh ta sẽ cho nổ hết chỗ này." Một thanh niên mặc áo blouse trắng đi vào thông báo.
Nghe thấy ba chữ "Phó Quân Tiêu", đôi mắt của Đồng Kỳ Anh cũng sáng bừng lên. Nhiên Hoàng Biên nhìn thấy phản ứng của Đồng Kỳ Anh thì bực bội lắm. Đứa nhóc kia nghe tin Phó Quân Tiêu đến còn vui hơn biết tin ông ta là bố ruột của nó nhiều!
- -------------------