“Nhưng cũng không phải đồ đắt như thế? Em lái mấy chiếc xe dự phòng của anh là được rồi.” Đồng Kỳ Anh móc chìa khóa xe trên ngón trỏ, quơ quơ trước mắt Phó Quân Tiêu.
Chiếc xe dự phòng của anh ấy đã hơn ba lăm tỷ! Anh còn định mua xe cho cô nữa, thật là lãng phí tiền.
Hơn nữa, hình như khi anh còn ở bên cạnh Tô Hoài Lan, anh cũng chỉ lái mấy chiếc xe dưới mười tỷ.
Thật không nghĩ, khi đó Tô Hoài Lan phung phí tiền của Phó Quân Tiêu, nếu không có Lưu quản gia nhắc nhở thì chỉ sợ đã sớm tậu mấy chiếc xe thể thao hạng sang hơn mấy trăm tỷ về nhà rồi.
“Cục cưng, em thật sáng suốt, chọn được một chiếc xe hơi đắt tiền nhất trong dàn xe kia.” Phó Quân Tiêu kéo Đồng Kỳ Anh về phía mình, bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Bao nhiêu tiền?” Đồng Kỳ Anh không khỏi tò mò hỏi.
Phó Quân Tiêu bình thản trả lời: “Phiên bản giới hạn trên thế giới chỉ bán sáu chiếc, mỗi chiếc trị giá ba nghìn tỷ, để anh bảo thư ký Trịnh chuyển chủ sỡ hữu xe sang tên em.”
“Em chỉ tùy ý lấy một cái chìa khóa xe thôi...” Đồng Kỳ Anh cầm chìa khóa xe trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi giật giật: “Không cần sang tên.”
Trách gì trên đường cô lái chiếc xe đó đến đây, sao mà lại có nhiều người lái ngang qua hạ cửa kính xe nhìn theo đến vậy, còn suýt khiến xe của họ liên hoàn tông vào nhau.
“Không được từ chối.” Anh nói một cách ngang ngạnh.
Đồng Kỳ Anh lúng túng nói: “Cái kia, anh đổi xe với em đi! Anh đưa chiếc xe hôm nay anh lái tới cho em lái về còn anh lái xe em lái hôm nay tới để về.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Lái xe thể thao không thích hợp đi bàn chuyện làm ăn.”
“Được rồi!” Đồng Kỳ Anh thỏa hiệp.
Vừa ăn xong đồ ăn cô nấu ở sảnh dưới, anh lại đưa cô đến văn phòng tổng giám đốc, rõ ràng nói là cho cô xem kiểu nhẫn cưới, kết quả không hiểu sao lại nói đến chủ đề xe cộ.
“Đưa điện thoại cho anh.” Phó Quân Tiêu nói, vừa ngồi xuống sô pha, thuận tay ôm lấy Đồng Kỳ Anh, đặt cô lên đùi mình.
Đồng Kỳ Anh muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh giữ chặt, hai chân buông thõng: “Anh cả, anh đừng như vậy... đây là phòng làm việc.”
“Đưa điện thoại cho anh.” Phó Quân Tiêu nhướng mày.
Đồng Kỳ Anh không thể không lấy điện thoại trong túi váy ra, đưa cho Phó Quân Tiêu.
Sau khi Phó Quân Tiêu lấy điện thoại di động của Đồng Kỳ Anh, anh lưu số riêng của mình rồi đặt phím quay số “1” làm phím tắt.
“Đây là số riêng của anh, vì cục cưng phục vụ 24/24.” Phó Quân Tiêu mỉm cười, đặt lại điện thoại trong tay Đồng Kỳ Anh.
Không thể không nói, hành động của cô hôm nay có chút khác thường.
Lần đầu tiên cô chủ động nấu cơm cho anh, còn chủ động đưa đến công ty, thậm chí còn không để ý hình tượng của mình ngồi ở bậc thang ngoài cửa dưới lầu của công ty để đợi anh, bây giờ lại còn rất ngoan ngoãn nghe lời anh.
Người phụ nữ nhỏ này không phải lại nghĩ ra cách gì để rời xa anh nữa sao?
“Vậy em về trước đây.” Đồng Kỳ Anh nói xong định đứng dậy, nhưng Phó Quân Tiêu vẫn ôm eo cô không chịu buông ra.
Cô ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của anh.
Anh nhìn cô đầy thâm ý bằng đôi mắt đen như ngọc, sâu thẳm như ngân hà.
“Hôn anh một cái.” Phó Quân Tiêu khẽ nhếch khóe miệng, dùng ngón tay nâng cái cằm tinh xảo của Đồng Kỳ Anh đối diện với anh, khuôn mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.
Đồng Kỳ Anh khẽ nuốt nước miếng, thuận theo bản năng né ra phía sau.
Sự phản kháng của cô lại khiến trái tim anh đau nhói.
Được rồi, không sao cả, anh chờ, từ từ chờ đợi…
Ngay khi Phó Quân Tiêu vừa buông lỏng tay, Đồng Kỳ Anh nhân cơ hội “đẩy” anh ra một chút và nhảy ra khỏi chân anh.
Rõ ràng là cô cố tình giữ khoảng cách với anh.
“Vậy thì em đi trước! Tối nay gặp lại!” Đồng Kỳ Anh mím môi cười, sau đó nhấc hộp cơm trống trên bàn trà, xoay người rời đi.
Sau đó Phó Quân Tiêu đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước tới, trực tiếp vươn tay bắt lấy cánh tay của Đồng Kỳ Anh, kéo cô đang ở phía trước.
Đồng Kỳ Anh bị lực đột ngột này chuyển quay trở lại, làn váy mỏng màu trà xòe ra giữa không trung một cách duyên dáng, sau đó cô rơi vào trong một lồng ngực cường tráng.
“Buổi tối anh sẽ về sớm.” Anh hơi nghiêng người, ghé vào tai cô thì thầm, hơi thở nóng rực thiêu đốt phả vào má cô.
Anh vòng tay ôm cô, lòng bàn tay ấm áp áp vào lưng cô, nhiệt độ ấm áp từ anh từ từ xuyên qua lớp quần áo xâm nhập vào cơ thể cô.
“Ừm.” Đồng Kỳ Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Tiêu, ngơ ngác rũ mắt, gật đầu.
Ngón tay cái mà anh nắm lấy cánh tay cô chầm chậm lướt nhẹ trên làn da của cô, như thể rất lưu luyến mỗi một tấc chạm vào cô.
Hơi thở Phó Quân Tiêu phả ra nóng rực, quấn lấy cô.
Anh nhìn Đồng Kỳ Anh trước mặt, đưa tay lên, nhẹ nhàng ôn nhu giúp cô vén tóc trên má ra sau tai.
Đồng Kỳ Anh có chút bối rối ngước mắt, vô tình va phải ánh mắt của Phó Quân Tiêu.
Cô sững sờ nhìn sự dịu dàng trong mắt anh, như thể cô thực sự là bé cưng trong mắt anh, nhẹ nhàng yêu mến che chở.