Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 1033: Chương 1033: Khi tức giận rất đáng yêu




“Không phải” Phó Diệc Phàm trả lời.

Nữ thư ký cũng không hỏi kỹ thêm nữa.

Buổi trưa.

Phó Diệc Phàm vẫn chưa về văn phòng, nhưng đã lệnh cho phòng tài vụ làm cho Tân Sơ Hạ một thẻ ăn.

Tân Sơ Hạ lấy được thẻ ăn do giám đốc phòng tài vụ tự mình đưa tới, đi tới phòng ăn công nhân ở tầng một của cao ốc tập đoàn Vân Hàng.

Sau khi quẹt thẻ, nơi này làm việc theo hình thức buffe, thức ăn bên trong rất phong phú tha hồ lựa chọn.

Tân Sơ Hạ đi một vòng lấy những món ăn kiểu truyền thống, rồi lại đi tới khu vực cơm kiểu Châu Âu, nhìn sự khác biệt trong nguyên liệu một chút, không ngờ tập đoàn Vân Hàng này lại làm nhiều đồ ăn như vậy, còn phân biệt cả khẩu vị.

Vì muốn nếm thử tất cả, mỗi món Tân Sơ Hạ đều lấy một chút để thử mùi vị.

Ngay khi cô bưng đĩa cơm, tìm một chỗ ngồi sau đó tùy ý ngồi xuống, phía sau lập tức truyền đến tiếng mấy người cả nam cả nữ đang bàn tán sôi nổi.

“Nghe nói, gần đây công ty đang chỉnh đốn lại giám đốc bộ phận marketing đã bị cắt chức rồi đấy” "Chúng ta sẽ không bị cho nghỉ việc tập thể đấy chứ?”

“Tôi cảm thấy chúng ta cần phải kích động bộ phận quản chế và bộ phận đồng sự, cùng nhau bãi công tập thể

"..." Tân Sơ Hạ nghe được một chút, không nói gì.

Bọn họ đang định âm mưu tạo phản sao!

Xem ra xung quanh Phó Diệc Phàm, bốn bề đều là địch rồi.

Tân Sơ Hạ vừa ăn cơm, vừa nghe bọn họ nói kế hoạch tạo phản, thiếu chút nữa thì cười sặc sụa.

Sau khi ăn cơm xong, Tần Sơ Hạ trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, nằm trên ghế salông nghỉ trưa. Nếu như không có người gõ cửa phòng tổng giám đốc, đánh thức cô, có lẽ cô đã ngủ đến tận ba bốn giờ chiều rồi.

Tân Sơ Hạ đứng dậy khỏi ghế sa lông, chống eo, đi tới mở cửa phòng tổng giám đốc ra.

Cô chỉ thấy một người phụ nữ, hai tay cầm theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ đi tới: "Cô chính là người phiên dịch bí mật của tổng giám đốc Phỏ đó sao! Xin chào, tôi tên là Nhan Huệ Phương, là thư ký của tổng giám đốc Phó.”

"Xin chào, tôi tên là Tần Sơ Hạ Tần Sơ Hạ thân mặt đưa tay tới, chủ động cầm đồ giúp Nhan Huệ Phương: “Để tôi giúp cô”. “Cảm ơn cô, không cần đâu”

Nhan Huệ Phương từ chối mãi thành quen, sau đó đi vào trong, đặt những đồ vật kia ở trên bàn.

“Khi nào tổng giám đốc Phó trở lại, phiền cô gửi lời tới anh ấy giúp tôi, quần áo tôi đã mua xong rồi, tôi còn có chuyện lên phải đi trước.”

Nhan Huệ Phương nói xong, để đồ vật xuống sau đó lập tức rời khỏi.

Tần Sơ Hạ biết được thứ trong túi chính là quần áo, có lẽ là đồ anh mua cho cô, tò mò mở ra xem thử.

Đột nhiên cô há hốc miệng.

Người đàn ông Phó Diệc Phàm này đúng là không có mắt nhìn!

Lẽ nào nhìn cô già đến thế sao?

Lại còn mua toàn quần áo cho phụ nữ trung niên cho cô mặc.

Thực sự quá đáng!

Tân Sơ Hạ vừa tức vừa giận nhét quần áo lại vào trong túi.

Buổi chiều sắp tới lúc tan làm, Phó Diệc Phàm mới từ chỗ khác trở lại văn phòng hỏi Tần Sơ Hạ xem tiến triển phiên dịch hợp đồng đến đâu rồi.

Tân Sơ Hạ tức giận nói: “Tổng cộng đã phiên dịch ba bản, tôi đã in ra rồi, anh có thể xem qua xem”.

Phó Diệc Phàm thấy Tân Sơ Hạ để hợp đồng ở đó, sắc mặt rất không tốt, giống như đang tức tối ai đó, hỏi một câu: “Phiên dịch hợp đồng làm cô tủi thân sao?”

“Này! Nếu như anh có ý kiến với tôi thì cứ nói thẳng đi! Tại sao lại mua đồ của phụ nữ trung niên cho tôi mặc để làm tổn thương tôi chứ?” Tân Sơ Hạ tức giận nói.

Lúc cô tức giận, đôi môi hồng nhạt hồng nhạt phập phòng, gò má cũng tỏ ra tức giận, cực kỳ giống cá vàng trong bể cá.

Phó Diệc Phàm nhìn cô có vẻ tức giận, cảm thấy có hơi buồn cười, nói: "Quần áo đâu?”

Tần Sơ Hạ chỉ về phía mấy cái túi trên bàn.

Phó Diệc Phàm đi tới, mở ra xem.

Kiểu dáng và màu sắc của quần áo, quả thực không thích hợp với độ tuổi phụ nữ hiện tại của Tần Sơ Hạ.

“Tôi bảo người đi mua lại cho cô” Phó Diệc Phàm nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.