Ai ngờ thế mà lại bị Lý Tư San phản công lại một bước. Ngày đầu tiên vào Công ty Địa Trí, Lý Tư San đã tặng quà gặp mặt cho các đồng nghiệp bên cạnh. Hơn nữa còn có chuyện hành động cứu giúp phụ nữ mang thai, giúp người làm niềm vui của Lý Tư San.
Ở trên mạng, cô ta đã trở thành nữ tài xế nổi tiếng là xinh đẹp nhất, độ hot tăng vùn vụt. Đừng nói là đồng nghiệp nam có ấn tượng tốt mà ngay cả các đồng nghiệp nữ cũng đặc biệt thân thiết với cô ta.
Công nhận những cô gái có tấm lòng lương thiện đều sẽ thu hút được lòng người. Lúc này Diêu Bích Nhiên làm vậy giống như là vai hề nhảy nhót, trước mặt mọi người cũng giúp đỡ cô ta “cổ vũ” Lý Tư San, nhưng mà trên thực tế thì chuyện này đã ngâm truyền đến tai Lý Tư San từ lâu rồi.
Lý Tư San có bối cảnh, gia đình có thế lực, lại còn là do Boss lớn Phó Quân Tiêu giới thiệu vào Công ty Địa Trí, đương nhiên không phải là người mà Diêu Bích Nhiên không bối cảnh, gia đình không có thế lực, chỉ dựa vào nỗ lực có thể bắt nạt.
Vì Diêu Bích Nhiên chỉ lo ghen ghét cho cho nên chỉ số thông minh hoàn toàn không online. Lý Tư San ngồi ở bàn trà nước giúp các đồng nghiệp pha cà phê, lúc nghe thấy các cô ấy nói Diêu Bích Nhiên nhảm vào mình, chỉ lạnh nhạt mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Phó đẹp trai như vậy mà lại còn độc thân, đối xử tốt với cấp dưới, tất cả chúng ta đều thích anh ấy, không phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa chúng ta thích Tổng giám đốc Phó cũng chỉ đơn giản là có ấn tượng tốt và sùng bái, giống như chúng là là fans của Tổng giám đốc Phó vậy. Tất cả mọi người không cần vì Tổng giám đốc Phó còn trẻ mà nhắm vào một người nào đó, đúng không? Chúng ta nên phải đoàn kết, làm tốt công việc được giao, đẩy thành tích đi lên, khiến cho công ty ngày càng tốt hơn”
“Đúng vậy! Trước kia mỗi lần Phó phòng Diêu của phòng kế toán thấy những đồng nghiệp nữ khác được đi cạnh Tổng giám đốc Phó là sẽ cố ý làm khó dễ đồng nghiệp đó, cho đến tận khi nữ đồng nghiệp đó bị ép chuyển đi!” Một cô gái ngồi trước bàn tròn, vừa cầm ly cà phê vừa hớn hở nói.
Một nữ đồng nghiệp khác cũng hùa theo, kế chuyện bát quái: “Khoảng thời gian trước, lúc phòng thiết kế chúng tôi có thực tập sinh chưa tốt nghiệp, là do Tổng giám đốc Phó giới thiệu vào, Phó phòng Diêu đã cố ý chào hỏi với Phóng phòng Tôn bên phòng thiết kế chúng tôi, rồi cố ý dùng nghiệp vụ làm khó dễ cho thực tập sinh kia”
“Sau đó thì sao?” Lý Tư San nhịn không được tò mò hỏi, có hơi khó tin, Quân Bác sẽ mở cửa sau cho một thực tập sinh sao?
Nữ đồng nghiệp lại nói tiếp: “Sau đó tuy răng thực tập sinh kia đã ứng phó được với vấn đê khó khăn mà Phó phòng Tôn đưa ra, nhưng mà là cô ta sao chép bản thảo thiết kế của một đồng nghiệp khác trong tổ chúng tôi là Thôi Mỹ Kỳ. Trong cơn giận dữ, vì để giữ gìn hình tượng của công ty cho nên Phó phòng Tôn đã lập tức đuổi việc cô ta”
“Thì ra là do đạo đức của thực tập sinh đó không tốt!” Lý Tư San đột nhiên mừng thầm, lơ đãng cong môi, vờ như không để ÿ bưng ly cà phê lên uống.
“Chuyện này, không phải là cuối cùng Tống giám đốc Phó đã giúp cô thực tập sinh kia chứng minh được trong sạch rồi sao? Cuối cùng Tổng giám đốc Phó còn tố cáo cô Thôi Mỹ Kỳ kia với bộ phận cố vấn pháp luận!” Đột nhiên một đồng nghiệp đang ngồi nghe lại lên tiếng bổ sung câu chuyện.
“Ừ! Đúng đúng đúng! Là Tổng giám đốc Phó ra mặt trả lại sự trong sạch cho cô thực tập sinh kia! Tổng giám đốc Phó là người rất tốt tính!”
“Đúng vậy! Tổng giám đốc Phó đối xử với cấp dưới rất tốt!” Tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười khen Phó Quân Bác tốt, chỉ có duy nhất Lý Tư San cực kỳ để ý đến cái người “thực tập sinh” kia.
“Cô gái thực tập sinh kia tên là gì vậy?” Lý Tư San vờ như không có gì thuận miệng hỏi. Một đồng nghiệp suy nghĩ mất một lúc rồi mới trả lời: “Hình như tên là gì Nặc... gì đó!”
“Là tên Nặc Kỳ Anh!” Một đồng nghiệp nữ khác cười nói.
“Đúng đúng đúng! Nặc Kỳ Anh!”
“Thật ra cô ấy cũng là người khá tốt, ngoan ngoãn lại có lòng, trong công việc rất cố gắng nỗ lực”
“Chỉ tiếc là cô ấy không có bối cảnh gì cải”
“Không phải nghe nói cô ấy là bạn gái của trợ lý Triệu Bân của Tổng giám đốc Phó sao?”
“Đều là một vài lời đồn tai tiếng tôi! Sao trợ lý Triệu có thể coi trọng cô ấy chứt”
“Nghe nói trong nhà cô ấy rất nghèo khó!” Lý Tư San chỉ cười nhạt, không hề nói gì cả. Nặc... Kỹ... Anh... Cô ta cũng không hiểu vì sao mình lại nhanh chóng nhớ kỹ cái tên này.
Đồng Kỳ Anh đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn trở về, vừa mới ra khỏi thang máy đã hắt xì một cái, vừa xoa mũi vừa ngước mắt lên nhìn thấy trước cửa nhà mình có hai người đàn ông mặc tây trang mang giày da, không hiếu sao trong lòng lại xuất hiện một loại dự cảm không may.
Một người đàn ông trong đó nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đi về phía bên này, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi, đây có phải là nhà anh Phó Quân Bác không?” Đồng Kỳ Anh mím môi, yếu ớt hỏi: “Các anh là ai?”
“Chúng tôi là...”
Một tiếng “Đinh...” vang lên, tiếng báo hiệu thang máy đi đến tầng lầu của cái thang máy khác vang lên.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Bác đi từ thang máy ra, theo bản năng đi đến bên cạnh Phó Quân Bác.
Lúc Phó Quân Bác nhìn thấy hai người đàn ông này, anh ta nhịn không được mà nhíu mày, ngay sau đó giống như không có việc gì mỉm cười nói: “Mời hai vị vào nhà ngồi.” Đồng Kỳ Anh thấy dường như Phó Quân Bác quen biết hai người đàn ông này, lúc này mới dám lấy chìa khóa ra, ấn vân tay mở cửa. Sau khi Phó Quân Bác mời hai người đó vào nhà thì đưa bọn họ đến phòng khách ngôi.
Sau khi Đồng Kỳ Anh xếp gọn nguyên liệu vào tủ lạnh thì vô cùng biết điều đi pha trà cho hai vị khách kia. Cô mới vừa bưng trà lên rồi đưa di động cho Phó Quân Bác xong thì anh ta đã bảo cô đi vào phòng và đóng cửa lại.
Đồng Kỳ Anh không nói gì, gật đầu rồi đi thẳng vào phòng ngủ của mình. Một người đàn ông trong đó nhịn không được mà làm trò trước mặt Phó Quân Bác, khen Đồng Kỳ Anh ngoan ngoãn hiểu chuyện, khó cho Phó Quân Bác độc thân nhiều năm như thế rồi mà bây giờ lại có thế dễ dàng tìm thấy một cô bạn gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
Để Kỳ Anh bị người ngoài hiểu lâm là bạn gái của mình, giờ phút này Phó Quân Bản nghe thấy hai người đàn ông này nói chuyện ngoài lề cũng chỉ cười nhạt.
Đương nhiên Đồng Kỳ Anh cảm thấy vô cùng tò mò là rốt cuộc ba người đàn ông trong phòng khách đang thảo luận về chuyện gì, cho nên cô dán sát cả người lên cánh cửa và nghiêng tai lắng nghe. Nhưng cô chỉ có thể nghe thấy tiếng của ba người bọn họ nói chuyện mà không thể nghe rõ ba người họ nói cái gì. Giữa chừng, cô còn nghe thấy tiếng Phó Quân Bác nổi giận hét lên, giống như là gặp phải chuyện gì giải quyết không xong khiến anh ta nối trận lôi đình vậy.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy hơi lo lắng cho Phó Quân Bác, muốn đi ra nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Phó Quân Bác, sợ chỉ gây thêm phiền phức cho anh ta, vì thể chỉ có thể gấp đến mức đi tới đi lui trong phòng một mình. Cho đến tận khi cô nghe thấy tiếng đóng mở cửa, trong lòng phỏng đoán hai vị khách kia hẳn đã rời đi rồi, vì thế lập tức mở cửa phòng đi ra.
Đồng Kỳ Anh đi đến phòng khách, chỉ thấy Phó Quân Bác kéo lỏng cà vạt, suy sụp nắm ở trên sô pha, ngẩn người nhìn trần nhà, vì thế cô đi đến gần Phó Quân Bác rồi ngồi xuống.
“Quân Bác, đã xảy ra chuyện gì sao?” Đồng Kỳ Anh không yên lòng hỏi.
Con ngươi Phó Quân Bác mơ hồ, ánh mắt sâu xa khó dò, bỗng nhiên bất thình lình nói một câu: “Kỳ Anh, chúng ta ly hôn đi!”