“Anh ấy là nhà đầu tư của tôi. Nếu nhất định phải nói ra một mối quan hệ giữa chúng tôi, thì chính là đối tác làm ăn” Tần Sơ Hạ vừa nói vừa múc cháo trong bát.
Cô hầu gái nhỏ lại tò mò hỏi:”Cô và cậu chủ không phải là cái quan hệ kia sao?”
“Là loại quan hệ nào?” Tần Sơ Hạ hỏi lại.
Cô hầu gái giơ hai ngón tay cái lên, bậc lên bậc xuống, nhướng mày nói: “Chính là loại quan hệ này”
Tần Sơ Hạ hiểu ra, không nhịn được cười, nói: “Tôi chẳng có một chút hứng thú gì với anh ấy”
Hả.Cô hầu gái ngạc nhiên đến trợn tròn mắt: “Trong biệt thự của chúng tôi, các cô gái độc thân đều rất thích cậu chủ. Trái lại có một chút cũng không hứng thú”.
“Vậy tại sao các cô lại thích anh ấy đến vậy?” Tần Sơ Hạ uống một ngụm cháo, nuốt xuống bụng, sau đó cùng cô hầu gái nói chuyện phiếm.
Cô hầu gái vui vẻ đáp: “Bởi vì cậu chủ lớn lên nhìn rất đẹp đó. Trước kia, khi cậu chủ mặc quân phục trở về nhà đã mê hoặc cả một đám người, rất nhiều cô gái độc thân đều say mê cậu chủ.”
“Đẹp đến cỡ nào?” Tần Sơ Hạ giống như người ngoài cuộc, đứng nhìn cô hầu gái xuýt xoa kể về vẻ đẹp của Phó Diệc Phàm.
“Đẹp đến mức tất cả mọi người đều muốn bổ nhào lại!” Cô hầu gái nói xong, hai má cũng đỏ bừng.
Tần Sơ Hạ cười nói: “Nếu như thích đến vậy, cô có thể thử theo đuổi Phó Diệc Phàm”
Nụ cười trên môi dần gượng gạo, cô hầu gái cúi đầu, dùng tay xoa xoa mép tạp dề, yếu ớt nói: “Loại người làm như chúng tôi không xứng với cậu chủ..”
Tần Sơ Hạ nói một cách nghiêm túc: “Tôi nghĩ, nếu như thật sự thích một người nào đó thì cho dù gia thể hay bối cảnh cũng đều không phải là trở ngại”.
Cô hầu gái nhỏ không đồng ý với lời nói của Tần Sơ Hạ. “Tôi nghĩ tất cả đều có liên quan. Cậu chủ nhất định sẽ không vừa mắt đối với những người làm như chúng tôi”
“Vậy cô nghĩ Phó Diệc Phàm sẽ thích mẫu con gái như thế nào?” Tần Sơ Hạ hỏi.
Nghe đến đây, cô hầu gái trả lời hệt như trong sách vở: “Ít nhất nhất phải là người có gia cảnh tốt, thông minh, xinh đẹp và đặc biệt phải là một cô gái tốt”
Khi cô hầu gái nói xong, trong đầu Tần Sơ Hạ liền nghĩ ngay đến một người, chính là Tống Vân Thùy.
Nhưng...
Vừa nghĩ đến Tống Văn Thùy lại khiến Tần Sơ Hạ thêm tức giận.
Cô ta mỗi lần làm việc đều không phân phải trái, mà lần nào cũng là mẹ cô ta cầu cứu Tần Sơ Hạ.
Cô hầu gái đột nhiên nhẹ giọng, nghiêm nghị nói: “Tôi cảm thấy cô có thể theo đuổi cậu chủ nhà chúng tôi. Cô nhìn rất xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, lại giống như cô chủ nhỏ bước ra từ một gia đình giàu có vậy”.
Tần Sơ Hạ giật mình, cháo trong miệng gần như muốn phun ra hết.
Tần Sơ Hạ nếu thật sự muốn theo đuổi Phó Diệc Phàm thì đã làm từ lâu rồi, không cần cô hầu gái này phải nói.
Vấn đề là, dù Tần Sơ Hạ có giận Tống Vân Thùy đến mức nào thì cũng không bao giờ theo đuổi Phó Diệc Phàm vì để trả thù cô ta.
Phó Diệc Phàm là một người đàn ông tốt. Không thể vì mổi giận của cô và Tống Vân Thùy mà trở thành người bị hại.
Sau khi Tần Sơ Hạ ăn no, một cô hầu gái khác đã đưa cô đến một căn phòng để nghỉ ngơi. Còn chuẩn bị hết cho cô quần áo để thay sau khi tắm rửa.
Cuối cùng thì Tần Sơ Hạ cũng có thể