“Chuyện gì vậy?”
Trong bàn làm việc của tổng giám đốc, Phó Diệc Phàm thản định hỏi.
Thang Hưng Hiền lắc lắc đầu: “Đối phương nói là bạn của anh.”
“Bạn của tôi?” Phó Diệc Phàm dừng công việc trong tay, có chút nghi ngờ đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi thẳng ra ngoài cửa phòng.
Lúc anh vừa đi đến cửa của phòng làm việc tổng giám đốc, Tần Sơ Hạ đột nhiên vội vội vàng vàng đâm sầm vào người anh.
Cô chạy quá nhanh, sau khi đụng vào ngực anh, liền loạng choạng suýt ngã. Phó Diệc Phàm liền giơ tay đỡ cô, cô mới có thể đứng vững.
“Phó Diệc Phàm, tôi..".
Không đợi Tân Sơ Hạ nói hết, Phó Diệc Phàm liền lập tức buông tay cô ra, đi lướt qua người CÔ.
Trợ lý Thang Hưng Hiền của anh đi đến, chào hỏi Tần Sơ Hạ một câu: “Chào cô Tần!” Rồi liền đi theo Phó Diệc Phàm.
Hai người đi rất vội vàng, giống như phát sinh chuyện gì không tốt.
Ngoài ra khi cô đi đến, cũng nghe được một số tin đồn không hay thế là liền lập tức quay người đi theo Phó Diệc Phàm.
Tần Sơ Hạ đi theo Phó Diệc Phàm đến một bãi đậu trực thăng của một tầng lầu cao trong tập đoàn.
Những người đứng xem, còn có một số nhân viên khá rảnh rỗi trong tập đoàn, chỉ là Tần Sơ Hạ không có ngờ lại có cả Tống Vân Thùy.
Dù sao, Tổng Vân Thùy cũng không giống như kiểu phụ nữ thích hóng hớt.
Lúc trực thăng hạ cánh xuống sân bay, ngoài mười chiếc trực thăng màu xanh trắng có logo Vân Hàng và bộ đồng phục màu xanh trắng, còn có một chiếc trực thăng đặc biệt bắt mắt với vẻ ngoài hoa hồng đỏ.
Trên thân của chiếc trực thăng màu đỏ này còn có in mấy dòng chữ “Love Vân Thùy”.
Mọi người bỗng chốc bàn tán xôn xao.
Cánh quạt của chiếc trực thăng dần dần dừng lại, bên ngoài còn có mấy nhân viên bảo vệ xoay quanh một vòng, mỗi người đều chuẩn bị sẵn sàng.
Bên này, đám người xem cũng nhìn thấy Phó Diệc Phàm đi đến, tự giác nhường một lối đi cho Phó Diệc Phàm.
Tống Vân Thùy nhìn thấy vậy, muốn đi đến phía bên cạnh Phó Diệc Phàm, nhưng vô thức nhìn thấy Tần Sơ Hạ phía sau lưng Phó Diệc Phàm, bước chân liền dừng lại.
Vào đúng lúc này, cửa cabin của chiếc trực thăng màu hồng đột nhiên mở ra, vô số cánh hoa hồng rơi xuống từ trực thăng, giống như những bông tuyết đang khiêu vũ, khiến mọi người sững SỜ.
Sau khi Phó Diệc Phàm nhìn thấy cả bầu trời cánh hoa hồng rơi xuống, Tào Quốc Chiến từ trong trực thăng nhảy xuống, nhìn thấy Tống Vân Thùy đang đứng bên đó, vừa đúng chạm ánh mắt với Tống Vân Thùy.
Tổng Vân Thùy nhìn thấy Phó Diệc Phàm đang nhìn cô, không biết làm sao, còn chưa hoàn hồn lại, Phó Diệc Phàm dường như hiểu ra chuyện gì đó, quay người rời đi.
Cô ta không biết Phó Diệc Phàm nói gì với Tần Sơ Hạ, sau khi Tần Sơ Hạ nhón chân tò mò nhìn cô xong, liền quay người cùng Phó Diệc Phàm rời đi.
Lúc cô đang phân tâm vì Phó Diệc Phàm, Tào Quốc Chiến không biết từ lúc nào đã cầm bó hoa hồng đến trước mặt cô.
“Vân Thùy, thích không? Đây là anh tặng cho em đó! Chiếc trực thăng này, anh có thể dùng tên của em mua nó, vì vậy nó thuộc về em” Tào Quốc Chiến cười không khép được miệng nói.
Lúc này Tống Vân Thùy mới nhìn về phía Tào Quốc Chiến, lạnh lùng từ chối nói: “Rất xin lỗi, tổng giám đốc Tào, phiền anh phải người dọn dẹp sạch sẽ nơi này, ngoài ra đem chiếc trực thằng này đi, tôi không có hứng thú với quà của anh”
Tào Quốc Chiến kiềm chế, tiến một bước về phía Tổng Vân Thùy, nhẹ nhàng nghiêng người, kề vào tay của Tống Vân Thùy, nhếch mẽ khẽ nói: “Cô Tống, cô xác định không chấp nhận tôi sao? Tôi làm mọi thứ lớn như này, Phó Diệc Phàm nhìn thấy tôi, nhưng lại nhát gan không dám phản kháng liền rời đi. Loại người đàn ông như vậy, anh ta có gì xứng đáng để cô thích chứ?”