“Đúng, tuy rằng chúng tôi đều là sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng mà chúng tôi đều rất ưu tú, cho dù là kiến thức chuyên ngành hay là năng lực thực nghiệm đều vô cùng mạnh mẽ!” Tân Sơ Hạ vội vàng giải thích.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô trùng với những người bạn có mấy mơ ước cùng nhau thành lập một văn phòng làm việc, mọi người chung sức, cô góp vốn.
Dù sao, cô cũng cống hiến những gì mà cô đã học được.
Nhân viên điều tra không nói gì, mà tiếp tục ghi nhận lưu trình tiến hành.
Sau khi bọn họ làm xong, Tân Sơ Hạ rất khách khi nói với bọn họ: “ở lại cùng nhau ăn cơm trưa rồi đi đi! Tôi có đặt bữa trưa cho mọi người”
“Không cần nữa, cảm ơn, chúng tôi phải nhanh chóng quay về báo cáo với tổng giám đốc Phó” Nhân viên điều tra lịch sự từ chối.
Tần Sơ Hạ không có miễn cưỡng giữ bọn họ lại, mà nhìn cô trợ lý bên cạnh.
Sau khi cô trợ lý biết ý, lập tức đưa cho mấy vị nhân viên điều tra này mấy món quà nhỏ.
“Mọi người vất vả rồi, đây là chút tâm ý của chúng tôi, mong mọi người nhận lấy” Cô trợ lí cười nói. Kết quả, món quà nhỏ cũng bị bọn họ từ chối rồi.
Bọn họ sau khi xong việc lúc đi nhanh như một cơn gió.
Sau khi cô trợ lý tiễn bọn họ đi, lúc quay về, không khỏi than thở với Tần Sơ Hạ: "Chị Hạ, bọn họ mềm rắn đều không chịu, chị nói xem chúng ta có thể thông qua được không?”
“Nhất định có thể” Tần Sơ Hạ kiên định nói.
Kết quả, chưa đến một ngày, lúc tan làm buổi chiều, Tần Sơ Hạ nhận được điện thoại của Phó Diệc Phàm.
"Sau khi đoàn đội điều tra của tôi quay về, tôi nhận được báo cáo là phòng làm việc của cô không xứng đáng để tôi đầu tư.” Giọng nói lạnh nhạt của Phó Diệc Phàm từ trong điện thoại truyền đến.
Tần Sơ Hạ vội vàng chất vấn: “Tại sao?”
“Đoàn đội của các cô quá trẻ, không có bất cứ kinh nghiệm làm việc nào” Phó Diệc Phàm trực tiếp trả lời.
Tần Sơ Hạ bất mãn nói: “Tôi nói có phải yêu cầu bên các anh quá cao rồi không? Có vị sinh viên vừa mới tốt nghiệp nào có kinh nghiệm làm việc chứ, càng huống hồ bây giờ chúng tôi đang lập nghiệp, hơn nữa kiến thức chuyên ngành rất rộng! Không thua những người có kinh nghiệm làm việc.”
“Có lẽ các cô không kém, nhưng mà các người không có kinh nghiệm cũng là sự thật. Các người không có kinh nghiệm cũng không sao, chủ yếu là trong đoàn đội các người, toàn là người mới, không có một giáo viên có kinh nghiệm thâm sâu dẫn dắt. Vì vậy đánh giá đầu tư, các người không phù hợp. Chúng tôi sẽ không làm ăn thua lỗ” Giọng nói của Phó Diệc Phàm vẫn lãnh đạm như cũ.
“Vậy thế này đi, anh cho tôi vay ba lăm tỷ, tôi viết giấy nợ cho anh tính lời” Tần Sơ Hạ tiếp tục nói.
Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại: “Đến lúc nào, cô lấy cái gì trả? Dự định để sư phụ cô trả cho cô sao?”
“Lãnh Diệc Phàm! Tôi là vì anh với Tống Vân Thùy mới bị bố tôi cắt đi nguồn phụ cấp đó!" Tần Sơ Hạ tức giận nói.
Phó Diệc Phàm thản nhiên trả lời: “Đây có được xem là do cô tự nguyện không? Nếu như cô không xuất hiện, chuyện hôn sự của tôi, tôi tự mình giải quyết, không cần cô nhúng tay vào”
"Anh." Tần Sơ Hạ bỗng chốc tức đến mức không nói được một câu nào.
Phó Diệc Phàm tiếp tục nói: “Nếu như cô không có chuyện gì thì đừng nói, tôi ngắt điện thoại đây. Tôi rất bận”
“Hừ!” Tân Sơ Hạ buồn bực “hư” một tiếng, không để Phó Diệc Phàm cúp máy trước, bản thân đã cúp luôn điện thoại.
Tình hình khó khăn hiện tại của mình, cô không nói với những người khác trong văn phòng.
Thời gian tan làm, mọi người tan làm như thường lệ, Tân Sơ Hạ một mình ở lại phòng làm việc.
Tiếp theo, cô nên làm như thế nào?
Thật sự phải đối diện với vấn đề giải tán phòng làm việc sao?