Lần này Nhiên Hoàng Minh không thể kéo lại được nữa.
Nhưng cuối cùng hôn lễ cũng đã được hoàn thành thuận lợi sau rất nhiều sự cố nhỏ nối tiếp nhau.
Đến cả đêm tân hôn hôm đó mà Nhiên Hoàng Biên cũng muốn chen chân vào.
“Phó Quận Tiêu, nếu như cậu dám giày vò con gái tôi đến chết đi sống lại thì tôi sẽ liều cái mạng già này với cậu đấy”.
Vẫn chưa vào phòng tân hôn thì Nhiên Hoàng Biên đã kéo lấy tay của Phó Quân Tiêu, thị uy thay cho Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu vui vẻ trả lời: “Xin bố vợ cao cả hãy yên tâm, con đảm bảo sẽ không giày vò con gái yêu quý của bố đâu”
So với tình cảm bố con mà Nhiên Hoàng Biên dành cho Đồng Kỳ Anh thì Phó Quân Tiêu lại cảm thấy chạnh lòng thay cho Nhiên Hoàng Minh.
Dường như Nhiên Hoàng Biên chưa từng xem Nhiên Hoàng Minh là con trai của mình.
Đương nhiên, Nhiên Hoàng Minh cũng không thân thiết với Nhiên Hoàng Biên, nhưng làm bố có quyền, Nhiên Hoàng Minh cũng không làm gì được Nhiên Hoàng Biên.
Nếu không phải Đồng Kỳ Anh trở mặt, nổi giận thì e rằng sau này Nhiên Hoàng Biên sẽ ở lì trong nhà anh mà không chịu đi.
Sau khi những người nên đi đều đi hết thì cuối cùng căn nhà cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Tiêu đang chuẩn bị cởi áo vest đi tắm thì chạy lại, tò mò hỏi: “Anh cảanh phát hiện ra cô dâu của anh không phải là em từ khi nào vậy?”
“Lúc nổi gió” Phó Quận Tiêu hiểu ý mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh liền ngây mặt ra rồi hỏi tiếp: “Là ý gì? Em nghe không hiểu”
“Muốn biết cụ thể sao?”
“Ừm”
“Chúng ta tắm chung, anh từ từ nói cho em biết” Phó Quân Tiêu ghé sát bên tại Đồng Kỳ Anh rồi thì thầm với vẻ tình cảm.
Đồng Kỳ Anh né ra một cái “soát”, mặt cô đỏ ửng lên, lập tức nói ngay: “Không muốn đâu!”
“Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên, đừng xấu hổ nữa” Phó Quân Tiêu khẽ nghiêng đầu qua, định hôn lên môi Đồng Kỳ Anh thì đã bị Đồng Kỳ Anh né tránh.
Anh tưởng rằng cô đang đùa với anh nên kiên nhẫn tiếp tục hôn cô.
Một hai lần thì cũng thôi đi nhưng sau bốn năm lần cô từ chối thì anh đã chau chặt mày, tỏ vẻ không vui.
Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quận Tiêu không được vui thì khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Em... Ký ức của em hơi rối loạn...”
Lúc Phó Quân Tiêu nghe cô nói như thế thì chợt sững người.
“Thật ra... Lúc em quyết định nhảy xuống biển... Em vẫn có chút hi vọng ích kỉ, rằng anh cả có thể cứu được em. Nhưng... Anh cả đã không đến. Em rất tuyệt vọng.” Đồng Kỳ Anh nói chuyện hơi lộn xộn.
Cô chỉ nhớ mình đã mang theo nỗi tuyệt vọng và tìm đến cái chết.
Phó Quân Tiêu không nói gì, anh nắm chặt lấy cằm của Đồng Kỳ Anh rồi hôn lên môi cô.
Đồng Kỳ Anh ngửi thấy hơi thở trong lành đến từ cơ thể anh, nó đã thông qua nụ hôn của anh, bao trùm lấy toàn bộ lý trí của cô.
“Xin lỗi” Trong khoảng không dừng lại sau nụ hôn, anh đột nhiên hạ giọng xin lỗi.
Tiếp ngay đó, nụ hôn bá đạo lại tấn công cô.
Sau đó, anh dịu dàng nói: “Anh yêu em”.
Khi hai câu xin lỗi và anh yêu em thay phiên nhau thì nụ hôn của anh cũng luân phiên đạn giữa trạng thái bá đạo và dịu dàng.
Cuối cùng Đồng Kỳ Anh cũng thả lỏng, nhắm mắt lại, dâng hiến tất cả cho Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu không nói cho Đồng Kỳ Anh biết chân tướng sự việc, anh chỉ hi vọng Kỳ Anh nhìn thấy tình bạn mà Lý Nhã Uyên dành cho cô là chân thành.
Kỳ Anh đã hi sinh cho tình bạn với Lý Nhã Uyên nên anh không muốn vì chuyện của Lý Nhã Uyên mà khiến Kỳ Anh phải đau lòng.
Vì vậy, anh thay cô ta gánh lấy tội lỗi đó.
Trong bồn tắm lớn, Đồng Kỳ Anh quay lưng về phía khuôn ngực săn chắc của Phó Quân Tiêu, hai tay quẩy bọt nước phía trên rồi hỏi như đang suy nghĩ gì đó: “Anh cả, ngộ nhỡ em thật sự không sinh được con thì phải làm sao?”
hông sinh được con thì chúng ta sẽ đến cô nhi viện nhận con nuôi” Phó Quân Tiêu ôm lấy cơ thể của Đồng Kỳ Anh, nhẹ nhàng hôn lên trái tại cô.
“Nhưng tập đoàn Phó Thị không thể không có người thừa kế” Đồng Kỳ Anh buồn bã chùng mắt xuống.
“Con của Quân Bác, Hạ Tiêu, thật ra thằng nhóc đó rất lanh lợi” Phó Quân Tiêu mỉm cười vui vẻ.
Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng đầu lại, nhìn Phó Quân Tiêu với vẻ không thể tin nỗi rồi nói: “Ông nội đồng ý cho Hạ Tiêu kế thừa tập đoàn Phó Thị không?”
“Bây giờ anh là ông chủ của tập đoàn Phó Thị, tất cả mọi thứ đều do anh quyết định”
“Vậy chúng ta không nhận con nuôi nữa. Nếu như em thật sự không sinh được con thì chúng ta cứ thế này, sống thế giới của hai người đến hết cuộc đời, được không anh?” Đồng Kỳ Anh quay người trở lại, ôm lấy cổ Phó Quân Tiêu, mỉm cười và hỏi.
Phó Quân Tiêu khẽ gật đầu, chồm tới trước hôn lên môi Đồng Kỳ Anh rồi đáp lại: “Được.”
“Phải rồi, anh đã làm gì Tô Hoài Lan rồi?”.
“Cô ta đã quá tham lam, lại có tâm địa bất chính, vì vậy anh đã nhốt cô ta vào trại tu dưỡng rồi, mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa” Phó Quân Tiêu lạnh lùng trả lời.
Thật ra anh đã nói rất khéo léo rồi, anh chỉ sợ Kỳ Anh nhất thời mềm lòng, lại xin giúp cho Tô Hoài Lan.
Nhưng lần này cô lại khiến anh rất bất ngờ.
Sau khi Đồng Kỳ Anh biết được kết cục của Tô Hoài Lan thì chỉ thờ ơ đáp lại: “Ô”
“Anh còn tưởng em sẽ bảo anh tha cho cô ta” Phó Quân Tiêu không kiềm được, trêu chọc cô.
Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu rồi nói: “Em đã không còn quan tâm đến cô ta nữa”
- -------------------