“Nói như vậy, ngẫm lại cũng đúng. Cô vẫn nên tự mình đi về nhà thì tốt hơn” Giọng điệu của Phó Diệc Phàm có phần xa cách.
Anh nói xong liền quay người rời đi không chút lưu luyến. Tống Vân Thùy lại thấy khó chịu trong lòng mà nhíu mày, sau đó cô ấy kéo theo chiếc va li nhỏ đi về phía bãi đậu xe của mình.
Tống Văn Thùy lấy xe, khi cô ấy vừa lái xe ra khỏi cổng chính liền nhìn thấy Phó Diệc Phàm vẫn đứng ở ven đường, không biết là ngứa tay hay sao mà cô ấy liền bóp còi.
Bên kia, Phó Diệc Phàm liếc nhìn chiếc xe của Tổng Vân Thùy rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế La Khiếu Đình và ra lệnh: “Đi theo chiếc xe mang biển số A SYX62 cho đến khi cô ấy về đến nhà an toàn. Trên đường đi hãy chú ý xem có những phương tiện khả nghi khác đang theo sau chiếc xe này hay không.”
“Dạ” La Khiếu Đình không hỏi lý do, mà chỉ làm theo mệnh lệnh.
Sau đó Phó Diệc Phàm tự mình đến ga ra, lấy một chiếc xe khác và lái đến nghĩa trang của nhà họ Phó.
Vào ban đêm, nghĩa trang vô cùng u ám. Bảo vệ vừa mở cửa liền kinh ngạc nói với một bảo vệ khác: “Sao cậu chủ lại đến đây vào ban đêm như vậy nhỉ?”
“Không cần hỏi cũng biết. Chắc chắn là tìm cậu Minh rồi.”
“Nói cũng đúng”
“Tôi thấy rằng từ khi cậu Minh sống ở đây, nghĩa trang này trông không giống nghĩa trang nữa” Hai người bảo vệ nói chuyện một cách thoải mái.
Phó Diệc Phàm chào họ xong liền đi thẳng vào lều và gọi Minh Tư Thành.
“Anh à, ban đêm rồi anh không ngủ lại chạy tới đây làm gì chứ?” Minh Tư Thành buồn ngủ bật đèn lên, uể oải nhìn thấy Phó Diệc Phàm đã chui vào lều của mình.
Phó Diệc Phàm lấy một cái máy thu âm từ trong túi quần ra, đưa cho Minh Tư Thành và nhếch miệng nói: “Chuyện em đã hứa với anh.”
Minh Tư Thành vươn vai và tiếp tục thờ ơ: “Anh phải nói cái gì đó chứ.”
“Em rể à, làm ơn đi mà” Phó Diệc Phàm mỉm cười đầy ẩn ý. ngôn tình hoàn
Minh Tư Thành nhận lấy máy thu âm từ tay Phó Diệc Phàm, rồi lấy máy tính xách tay từ ngăn kéo nhỏ bên cạnh ra.
Phó Diệc Phàm ngồi trên chiếu, nhìn Minh Tư Thành lấy thông tin cho chính mình.
Sau khi Minh Tư Thành xuất ra thông tin, anh nhìn thông tin bên trong và toát mồ hôi hột nói: “Thời gian anh nhận được quá ngắn và tất cả những gì anh nhận được đều là thông tin không liên quan”
Phó Diệc Phàm hơi nheo lại đôi mắt đen của anh ấy và tập trung vào một thông tin là 7168. Đây là tin tức mới nhất, nó có nghĩa là gì?
“Em sao chép tất cả những thứ này cho anh, anh sẽ lấy về để họ phân tích dữ liệu” Phó Diệc Phàm đưa một ổ USB cho Minh Tư Thành,
Sau khi tất cả dữ liệu được sao chép, Minh Tư Thành tắt máy tính và chìm vào giấc ngủ.
Phó Diệc Phàm phì cười nói: “Em không đến mức thèm ngủ như vậy chứ?”
“Em ghét anh vì anh đã quấy rầy cuộc hẹn trong mơ của em với Mộc Miên” Minh Tư Thành lạnh lùng nói với giọng điệu đầy chán ghét.
Phó Diệc Phàm cười nói: “Được rồi, vậy em hãy tiếp tục hẹn hò trong mơ với em gái của anh đi. Anh về trước đây”
“Ừ, không tiễn. Trên đường về nhớ chú ý an toàn” Minh Tư Thành vẫy tay.
Phó Diệc Phàm đứng dậy rời khỏi lều, nhân tiện kéo khóa lều cho Minh Tư Thành..
Trên đường lái xe trở về, anh ấy kết nối với máy tính trên xe với điện thoại di động của mình và đột nhiên có một cuộc gọi lạ.
Phó Diệc Phàm liếc nhìn, anh muốn từ chối nhưng không hiểu vì sao bóng dáng của Tần Sơ Hạ lại thoáng qua trong đầu anh ấy. Vì thế anh ấy đã nhấn nút trả lời trên vô lăng.
“A lô, xin chào. Bạn đang tìm ai vậy?” Phó Diệc Phàm lịch sự hỏi.