Câu “đợi cô quay về đề nghị ly hôn với anh” khiến trái tim Phó Quân Tiêu khẽ run lên.
Bỗng nhiên, lần đầu tiên anh nếm trải được cảm giác không an toàn trong tình cảm có tư vị như nào.
Phó Quân Tiêu bất thình lình bỏ hết công việc trong tay xuống, bước nhanh ra ngoài.
Anh rời đi đột ngột mà không nói một tiếng nào như vậy khiến Nhiên Hoàng Minh thấy rất khó hiểu và bối rối.
Ở một nơi nào đó tại Úc.
Bên ngoài hàng rào gỗ của nhà hàng là cánh đồng cỏ xanh bất tận, cách đó không xa là một đàn bò sữa, còn có vài chú chó chăn bò Úc đang chạy xung quanh.
Mà lúc này, Đồng Kỳ Anh đang ngồi trước chiếc bàn gỗ, trong tay cầm dao nĩa cắt miếng bít tết một cách thuần thục.
Nhưng, trên bàn còn có năm miếng bít tết với năm độ chín khác nhau “không, một, ba, năm và bảy”.
Tần Vũ Bảo ngồi ở đối diện với Đồng Kỳ Anh, miếng bít tết trước mặt là năm phần chín, anh ta vừa tự cắt miếng bít tết của mình vừa không quên nói đùa Đồng Kỳ Anh: “Kỳ Anh, cô biết không? Lần đầu tiên tôi với Huyền Trâm đến đây ăn bít tết, cô ấy cũng chọn loại chín hoàn toàn. Huyền Trâm nói với tôi, ở Hoa Nam, rất nhiều người khi đến nhà hàng Tây gọi món bít tết đều học theo người phương Tây gọi loại bít tết chín bảy phần trở lên. Nếu không họ sẽ cảm thấy đẳng cấp của mình bị hạ thấp. Nhưng, ở nước ngoài, độ chín của miếng bít tết chỉ là sở thích khác nhau về khẩu vị của mỗi người mà thôi, không có cái gọi là độ chín “ngon nhất” đâu. Nhưng tôi không hiểu, tại sao đến chỗ các cô lại biến thành bảy phần chín là ngon nhất. Huyền Trâm ăn không quen kiểu nửa sống nửa chín nên cô ấy sẽ chọn loại chín hoàn toàn. Tuy nhiên, cô có thể thử các độ chín khác của bít tết, xem xem cô thích loại nào nhất”
Mấy ngày này, một ngày ba bữa Đồng Kỳ Anh đều cùng ăn với Tần Vũ Bảo. Bởi vì chỉ có anh ta biết chỗ nào ở Úc có đồ ăn ngon đặc sắc, chỉ có điều bọn họ vẫn chia đôi tiền.
Tần Vũ Bảo cũng không biết mình bị làm sao, gần đây anh ta luôn nhìn thấy hình ảnh của Huyền Trâm trên người Đồng Kỳ Anh.
Sở thích của cô cùng với một số cách nhìn về mọi thứ đều rất giống với Huyền Trâm.
Ngay lúc Đồng Kỳ Anh định nói gì đó với Tân Vũ Bảo, ánh mắt cô nhìn về phía sau anh ta liền lập tức trợn tròn sửng sốt.
Khi Tần Vũ Bảo còn chưa kịp phản ứng lại, một bóng đen đã bất ngờ xuất hiện trong khóe mắt của anh ta, kéo ghế bên cạnh anh ta rồi ngồi xuống.
“Phục vụ, tôi muốn một phần bít tết chín hoàn toàn” Người đàn ông vẫy tay với nhân viên phục vụ, nói một tràng tiếng Anh Mỹ lưu loát trôi chảy.
Tần Vũ Bảo nghiêng người nhìn người đàn ông kia, lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, bên tại đã nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đồng Kỳ Anh: “Anh cả”
Ồ, hóa ra là anh trai của Kỳ Anh!
Tần Vũ Bảo định thần lại, mỉm cười rồi chào hỏi Phó Quân Tiêu bằng tiếng Hoa Nam: “Anh cả, chào anh!”
Phó Quân Tiêu lại không nhìn Tần Vũ Bảo lấy một cái, đôi mắt đen láy sắc bén của anh nhìn thẳng lên người Đồng Kỳ Anh, lạnh lùng nói: “Em giải thích một chút đi”
Đồng Kỳ Anh ngẩn ra một lát, liếc nhìn Tần Vũ Bảo rồi nói: “Anh ấy là chồng tôi”
Tần Vũ Bảo vội vàng che miệng lại, sau đó bắt đầu họ “khụ khụ” dữ dội.
Đồng Kỳ Anh vội vàng đưa cốc nước cho Tân Vũ Bảo.
Sau khi Tần Vũ Bảo uống nước rồi nuốt miếng bít tết trong miệng mình xuống, anh ta còn tự vỗ ngực cho xuôi.
“Khoảng thời gian này hai người chơi có vui không, hửm?” Phó Quân Tiêu vô cùng điềm tĩnh, ung dung hỏi.
Đồng Kỳ Anh nghe xong lại thấy hơi chua chua.
Không lẽ anh cả đang ghen? Còn Tần Vũ Bảo lại lập tức thấy ngượng ngùng.
Lúc đầu Kỳ Anh đã nói với anh ta là cô đã có chồng rồi, chỉ có bản thân anh ta không tin thôi.
Huống hồ, khoảng thời gian anh ta quen biết cô cũng chưa từng thấy cô gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho chồng mình, điều này càng khiến anh ta hiểu nhầm rằng Đồng Kỳ Anh đang nói dối mình.
Lúc người đàn ông này thực sự xuất hiện, Tần Vũ Bảo vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với Đồng Kỳ Anh.
Kỳ Anh, không lẽ cô lại tùy tiện mời một người đàn ông đến đây giả vờ làm chồng mình để gạt tôi đấy chứ? – Tần Vũ Bảo.
Tần Vũ Bảo rút điện thoại ra, âm thầm gửi tin nhắn cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, sau khi nhìn thấy nội dung trên màn hình, cô cười nói với Tân Vũ Bảo: “Anh ấy thật sự là chồng của tôi, là ông chủ đứng sau tập đoàn Phó Thị”
“Ồ! Anh là Phó đại boss đúng không?” Tần Vũ Bảo nở một nụ cười ngốc nghếch, lập tức đứng dậy đưa tay ra đầy thân thiện với Phó Quận Tiêu, nói: “Hân hạnh hân hạnh quá!”.
Để không làm mất đi vẻ lịch sự tao nhã, Phó Quân Tiêu cũng đứng dậy, bắt tay Tần Vũ Bảo, nhếch môi cười, nói: “Tôi cũng rất vui khi được gặp anh Tần”.
Đồng Kỳ Anh còn chưa giới thiệu, anh đã biết anh ta họ Tân.
Xem ra, anh thật sự đang theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Đồng Kỳ Anh bĩu môi, lập tức cảm thấy thất vọng.
Dù sao, bữa ăn này cũng trôi qua một cách vô cùng vặn vẹo.
Lúc rời bàn ăn, Tần Vũ Bảo đưa danh thiếp của mình cho Phó Quân Tiêu, còn hi vọng sau này có cơ hội có thể hợp tác với tập đoàn Phó Thị.
Phó Quân Tiêu hào phòng đồng ý.
Tần Vũ Bảo cũng rất biết ý, tìm một lý do rồi rời đi.
Trên đường quay về nhà nghỉ, ngồi chung taxi với Phó Quân Tiêu, Đồng Kỳ Anh liền thấy bầu không khí rất ngột ngạt.
Cô luôn cảm thấy anh đang rất tức giận, nhưng lại thấy anh không hề tức giận, anh chỉ đang ghen thôi.
Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng Đồng Kỳ Anh mới lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Em tuyệt đối chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh!”
- -------------------