Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 770: Chương 770: Không muốn nhìn thấy anh ta nữa








Tống Vân Thùy mím môi, không nói gì thêm.

Sau khi Lãnh Diệc Phàm đưa Tống Vân Thùy đến cửa phòng bệnh thì quay người đi ngay.

Lúc anh ấy về đến phòng bệnh của Phó Hoằng Khôn thì chú Lâm Kỳ, quản gia thân cận của Phó Hoằng Khôn đã đưa cà men cho anh ấy.

“Đây là canh xương mà bà nội cháu mới mang đến, cháu đem qua cho cô Tống uống đi. Mấy ngày trước cô ấy mới làm xong phẫu thuật hiến tủy, cần được bồi bổ”

Phó Hoằng Khôn căn dặn.

Lãnh Diệc Phàm thắc mắc hỏi: “Nếu như đã là canh của bà nội đem đến vậy chắc là bà nội làm cho ông cố ăn chứ?”

Chú Lâm Kỳ ho lên một tiếng “khặc”, không kiềm được.

nên nói: “Ông chủ làm vậy là muốn cậu chủ nhỏ theo đuổi cô Tống đó đấy”

“Ông cố, con nhóc thối Mộc Miên chưa nói với ông cố sao? Lúc xem mắt thì cô Tống đó đã từ chối cháu rồi”Lãnh Diệc Phàm thản nhiên nói.

“Cái tên nhóc con này, phải học theo sự nỗ lực của bố cháu lúc theo đuổi mẹ cháu ngày xưa. Bị từ chối một lần thì cháu không tiếp tục theo đuổi nữa sao?” Phó Hoằng Khôn lớn tiếng dạy bảo.



“Nhưng cháu đối với cô Tống…”

“Nhưng gì mà nhưng, có gì đáng để nhưng đâu?” Phó Hoăng Khôn liền cắt ngang lời của Lãnh Diệc Phàm rồi nói tiếp: “Lâu ngày thì sẽ nảy sinh tình cảm, hiểu không? Mau đem canh qua cho cô Tống đi”

Lãnh Diệc Phàm mỉm cười, hết cách, nhận lấy cà men canh từ tay của Lâm Kỳ.

Ở đầu bên kia, Tống Vân Thùy đang cầm điện thoại lên định gọi thức ăn nhanh bên ngoài thì có một bóng người thoáng qua mắt cô ấy làm cô ấy giật mình.

Lúc cô ấy ngước mắt nhìn lên thì thấy là Trịnh Quý Hồ đến, sắc mặt cô ấy liền trở nên khó coi.

Trịnh Quý Hồ vẫn mặc vest cao cấp và đóng giày nhưng sớm đã không còn mang bóng hình của một thiếu niên lạc quan, ấm áp mà năm đó cô ấy từng yêu nữa.

“Sao lại phải giấu tôi hiến tủy cho Khả Như?” Trịnh Quý Hồ hỏi với giọng thương xót và đầy tình cảm.

Tống Vân Thùy không đồng tình, mỉm cười và nói: “Ồ? Vậy sao? Tủy của tôi được hiến cho Tống Khả Như à? Trùng hợp vậy à! Tôi chỉ đến bệnh viện để hiến tủy tự nguyện thôi! Đối với tôi mà nói thì hiến cho ai cũng không quan trọng”

“Vân Thùy, tôi sẽ thực hiện những gì mà mình nói hôm đó.

Cô yên tâm, tôi sẽ cưới cô làm vợt” Trịnh Quý Hồ nói không biết dị.

“Tại sao tôi phải gả cho anh?” Tống Vân Thùy chỉ cảm thấy câu nói đó của Trịnh Quý Hồ rất mắc cười.

Không, không phải mắc cười mà là vô duyên.

Trịnh Quý Hồ vô cùng tự tin nói: “Ngoài tôi có điều kiện cưới cô ra thì căn bản không có người đàn ông nào khác có thể lọt vào mắt cô, không phải sao? Vân Thùy, tôi biết cô yêu cầu rất cao về đàn ông”

*ồ, vậy sao? Anh cưới tôi sao? Sau đó thì nuôi Tống Khả Như như một người tình bí mật à?” Tống Vân Thùy không kiềm được trừng mắt với Trịnh Quý Hồ.

Trịnh Quý Hồ chau mày, phàn nàn nói: “Vân Thùy, cô nhìn cô đi, cô lúc nào cũng như thết! Tôi đã từng nói, tôi và Khả Như là trong sạch. Nói thật sự, cô thật sự không bằng Khả Như, Khả Như cô ấy ân cần, hiểu ý người khác, còn cô, hay tưởng tượng lại đa nghi, động một chút là cãi nhau với tôi”

“Hehe… Vậy anh còn cưới tôi làm gì? Ba năm trước anh đã nói chúng ta không hợp nhau, đề nghị chia tay với tôi. Phải chăng sau này, nếu như tôi gả cho anh thì anh sẽ lại nói với tôi chúng ta không hợp nhau và đòi ly hôn?” Tống Vân Thùy lạnh lùng nói.

Trịnh Quý Hồ liền nổi điên lên: “Vân Thùy, rốt cuộc cô có thôi đi không?”



Bây giờ anh biết, thật ra em luôn tin tưởng anh, đúng không?

Nếu không thì em cũng sẽ không vì anh mà từ chối biết bao.

nhiêu người đàn ông theo đuổi em”

Nhưng chính vào lúc đó, Lãnh Diệc Phàm cầm theo cà men canh vừa hay đến trước cửa phòng bệnh và gặp phải cảnh tượng đó.

Anh ấy ngây ra, sau khi bình tĩnh lại, chuẩn bị quay đầu bỏ đi thì ai ngờ có người gọi anh ấy lại.

“Diệc Phàm, anh đến rồi sao?” Tống Vân Thùy nhếch môi, bỏ mặc Trịnh Quý Hồ đang quỳ dưới đất mà bước về phía Lãnh Diệc Phàm.

Lúc Tống Vân Thùy đến trước mặt Lãnh Diệc Phàm thì ngước đầu lên, nhìn vào mắt anh ấy và nháy mắt ra hiệu.

Lãnh Diệc Phàm cũng nhếch mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.