Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 365: Chương 365: Không tin thân phận của cô




“Cô gái này sao trông hơi giống giống nữ minh tinh Tô Hoài Lan thế nhỉ?”

“Thực sự luôn! Giống thiệt á!”

Tiếng xì xào bàn tán ở bên cạnh bắt đầu rộ lên.

Đồng Kỳ Anh hôm nay mặc một chiếc áo sơmi không tay tinh xảo màu trắng, trên hai bên cổ áo có điểm xuyết đá quý hình hoa màu quả hạnh đính bằng phương pháp thủ công, phối với váy trắng cũng màu quả hạnh và một đôi giày đế thấp màu trắng.

Cô đẹp đến quá linh hoạt, quá sinh động, khiến cho những người khác phái đi ngang phải không ngừng dõi theo.

Tuy là dáng dấp cô giống như nữ minh tinh Tô Hoài Lan, nhưng cô chắc hẳn không phải là Tô Hoài Lan.

Cô gái lễ tân nghe thấy những chuyện bàn tán linh xung quanh bèn cố ý hắng giọng một cái, trong giọng nói cũng mang theo mấy phần khinh thường: “Muốn nắm được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm được dạ dày của anh ta trước. Cô gái, phương pháp theo đuổi đàn ông này của cô dùng rất hay. Nhưng mà cô không có hẹn trước cho nên không thể gặp tổng giám đốc Phó của chúng tôi được!”

Đồng Kỳ Anh cảm nhận được đủ loại ánh mắt phóng tới từ bốn phương tám hướng thì có hơi lúng túng, nhưng cô lại không cam lòng cứ trở về như vậy, bèn dứt khoát không thèm đếm xỉa đến mà trực tiếp thay đổi chất giọng, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Tôi là vợ tổng giám đốc!”

Vài tiếng “Phụt” của một đám người có nam có nữ bên cạnh đồng loạt vang lên. Bọn họ nghe thấy câu này của cô thì ai nấy đều lộ ra vẻ chế nhạo cứ như là nhìn thấy kẻ ngốc vậy. “Những phụ nữ mỗi ngày muốn gả cho tổng giám đốc Phó của chúng tôi thật sự nhiều lắm, kẻ tự xưng là vợ tổng giám đốc tìm tới cửa cũng không phải chỉ có một mình cô đâu!” Lễ tân cười nhạt đáp.

Đồng Kỳ Anh mím môi, cố gắng muốn nhấn mạnh độ tin cậy trong lời nói của mình: “Lời tôi nói là thật!”

“Cô này, tôi trông cách ăn mặc của cô hẳn là xuất thân từ gia đình danh giá. Nếu cô đã là con nhà quyền quý thì cũng nên cần mặt mũi chút. Nếu cô còn tiếp tục quấy rầy không chịu đi, thì tôi đành phải gọi bảo vệ tới mời cô đi vậy!” Lễ tân có hơi không kiên nhẫn nói. Cô ta nhăn mặt, chuẩn bị cầm điện thoại ấn số gọi người tới.

“Chờ một chút!” Đồng Kỳ Anh vội vàng ngăn cản cô ta gọi điện thoại, lại lấy điện thoại ra lướt tìm số của thím Lưu. Ai ngờ cũng như vậy.

Bây giờ trong điện thoại này của cô, số của những người mà cả cô và Phó Quân Tiêu đều biết cũng chỉ còn có số của Phó Quân Bác.

Đồng Kỳ Anh gãi gãi trán, vẻ mặt thất bại.

Đúng lúc này cửa thang máy “Keng” một tiếng mở ra, có mấy cô gái vừa nói vừa cười bước ra ngoài.

Lạc Minh Ánh bị đồng nghiệp nữ bên cạnh dồn vào chính giữa, nhưng cô ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đang đứng trước quầy lễ tân. Nghe những tiếng xì xào chung quanh, cô ta cũng đại khái biết được lúc này Đồng Kỳ Anh đang gặp vấn đề gì.

Đồng Kỳ Anh tự xưng là “vợ tổng giám đốc”, nhưng có ai tin lời cô cả.

Lạc Minh Ánh liền âm thầm mỉm cười đắc ý. Người phụ nữ tên Đồng Kỳ Anh này nhìn là biết rất có thủ đoạn. Cô ta vậy mà lại chạy đến công ty tự xưng mình là “vợ tổng giám đốc”, sợ là lại muốn bắt ép anh trai phải nghe lời, phải ở trước mặt mọi người thừa nhận thân phận của cô ta đây mà.

Tuy là anh trai đã nói cho cô ta biết Đồng Kỳ Anh chính là “vợ tổng giám đốc”, nhưng lúc này Lạc Minh Ánh lại chọn cách làm như không thấy, cũng hoàn toàn không có ý muốn giúp Đồng Kỳ Anh giải vây mà tiếp tục chuyện trò vui vẻ với các đồng nghiệp nữ bên cạnh, rồi cả nhóm lại cùng quẹo phải đi đến nhà ăn nhân viên.

“Vậy cô có thể giúp tôi gọi điện thoại cho Phó Quân Tiêu được không?” Đồng Kỳ Anh đứng im không nhúc nhích mà cố gắng thuyết phục cô lễ tân này.

Nhưng mà trong giọng nói của lễ tân lại tràn đầy giễu cợt: “Cô gái, xin hãy tự trọng!”

Đồng Kỳ Anh nhìn ra được cô gái lễ tân này và tất cả mọi người xung quanh không có ai tin cô là vợ tổng giám đốc cả. Nhưng mà cũng không sao, vì mục đích cô tới đây chỉ đơn thuần là đưa cơm trưa cho Phó Quân Tiêu mà thôi.

Nếu mình không thể đi, vậy cứ để cơm trưa xuống rồi nhờ cô lễ tân này đi giùm được không nhỉ?

Nhưng mà... nhìn cũng thấy rõ, cứ theo điệu bộ của cô lễ tân này thì cô ta nhất định không có khả năng đưa đồ thay cô đâu!!!

Đồng Kỳ Anh liền vứt bỏ cái suy nghĩ này, rồi không thể làm gì khác hơn là ôm cà mèn giữ nhiệt đi qua sôpha trong phòng chờ.

Lạc Minh Ánh và mấy đồng nghiệp nữ ở nhà ăn cơm nước xong xuôi thì có gói một phần mang về cho Phó Quân Tiêu. Lúc trở về đi ngang qua phòng khách, cô ta lại phát hiện Đồng Kỳ Anh vậy mà vẫn còn ngồi đó không chịu đi, bèn nhỏ giọng thì thầm với các đồng nghiệp nữ bên cạnh: “Trước khi tôi tới, trong công ty thường đối phó với những người theo đuổi Dạ Trầm Phó thế nào?”

“Bọn họ thường nằm vạ không đi, đều là bị bảo vệ mời đi!” Có một cô đáp.

“À...” Lạc Minh Ánh lơ đãng đáp một tiếng.

Có một cô trong nhóm tinh ý liền lập tức đi tới quầy lễ tân nói với lễ tân mấy câu. Cô lễ tân kia liền nhấc điện thoại bàn lên, bắt đầu gọi trong nội bộ.

Không được một phút, trước mặt Đồng Kỳ Anh liền xuất hiện hai bảo vệ.

Đồng Kỳ Anh nhìn hai bảo vệ đang vô cùng khách khí mời mình đi này thì vô thức mím môi một cái, sau đó liền tự nhiên đứng dậy từ trên ghế sôpha, chủ động rời khỏi phòng khách.

Nhưng mà, sau khi cô ra khỏi cửa chính phòng khách thì trực tiếp ngồi ngồi bệt xuống bậc thang trước cửa.

Lần này không có ai đuổi cô nữa.

Nhưng mà, Đồng Kỳ Anh đợi suốt hai tiếng, không chỉ đã đợi qua giờ cơm trưa, mà còn qua luôn giờ nghỉ trưa, cô ngồi trên bậc thang ngồi đến chân cũng tê cứng, mà Phó Quân Tiêu vẫn không xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.