Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 202: Chương 202: Kỳ Anh là người của tôi




“Tư San, đừng ép tôi.”

Phó Quân Bác lạnh lùng đánh gãy lời Lý Tư San muốn nói.

Lý Tư San nhìn thái độ của Phó Quân Bác quả quyết lại dứt khoát, đột nhiên hiểu ra cái gì, quyết định lùi một bước, chịu thua: “Quân Bác, cái gì em cũng nghe theo anh có được không? Nếu anh đã muốn tạm thời bỏ quan hệ qua một bên, như vậy em cũng tạm thời bỏ quan hệ qua một bên với anh vậy”

Phó Quân Bác lãnh đạm lườm Lý Tư San một cái, một mình rời đi.

Kỳ Anh...

Kỳ Anh...

Kỳ Anh! Một chiếc giường lớn màu trắng, nổi bật xung quanh đều là màu trắng xóa như tuyết.

Trên người Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh đều mặc áo choàng tắm màu trắng rộng rãi, ngồi đối mặt nhau.

Cô thâm tình nhìn chăm chú anh ấy, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm yêu thương.

Đột nhiên mặt của Phó Quân Bác che kín khuôn mặt của Đồng Kỳ Anh.

Anh ấy vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng hôn lên môi của cô.

Bốn cánh cánh môi chăm chú dính vào nhau, anh ấy hơi mút một chút, lại liếm láp cô một chút.

Bàn tay của anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, yêu thương làm nụ hôn này trở nên sâu sắc hơn.

Từ từ, anh ấy theo hướng nụ hôn, chậm rãi đẩy ngã cơ thể cô.

Cánh môi hơi rời ra, Đồng Kỳ Anh thẹn thùng nhìn Phó Quân Bác đè trên người mình, giơ tay lên đỡ lấy khuôn mặt đẹp trai của anh ấy.

Khóe miệng Phó Quân Bác cười mỉm, bàn tay to lớn bò trên bờ eo của cô, chậm rãi kéo áo choàng tắm trên người cô ra.

Không muốn...

Không được đụng vào cô ấy!

“Kỳ Anh...Kỳ Anh là người phụ nữ của tôi!”

Phó Quân Tiêu nói mớ một tiếng, trong ngực còn ôm bình rượu, bừng tỉnh khỏi giấc mộng đau thấu tim ban nãy.

Quanh mình một mảnh lờ mờ, chỉ có một vầng trăng tròn treo thật cao.

Nhiên Hoàng Minh đứng dậy, sâu xa nhìn Phó Quân Tiêu.

Lúc này Phó Quân Tiêu mới ý thức được mình vừa mới ra vẻ ngớ ngẩn, tâm trạng trâm muộn nhíu mày.

“Tớ vẫn cảm thấy, lấy ánh mắt của cậu tư, làm sao có thể coi trọng người phụ nữ có tính cách như Tô Hoài Lan.Hiện tại, rốt cuộc tớ cũng hiểu rõ rồi!”

Mày kiếm của Nhiên Hoàng Minh khẽ nhếch, giọng điệu trêu ghẹo nói.

Phó Quân Tiêu im lặng không lên tiếng, cũng không có ý định giải thích nhiều.

“Cho tới bây giờ, một người không nói chuyện hoang đường lại đi nói chuyện hoang đường.Có thế thấy, người trong mộng kia chính là người trong lòng của cậu.Tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em.Chuyện của tớ cậu đều biết rõ mồn một.Hiện tại đến phiên cậu, kể chuyện của cậu và Kỳ Anh một chút đi!”

Nhiên Hoàng Minh nói tiếp.

Phó Quân Tiêu nhíu mày không nói, im lặng trong chốc lát, sau đó mới trả lời: “Muộn rồi, cậu trở về phòng đi.”

“Cậu có tâm sự, cứ kìm nén như vậy sớm muộn gì cũng sinh bệnh.Nói ra có lẽ sẽ khiến trong lòng thoải mái hơn một chút.”

Nhiên Hoàng Minh an ủi.

Phó Quân Tiêu nhíu chặt mây kiếm, đột nhiên đưa tay nắm chặt vạt áo của Nhiên Hoàng Minh, kéo anh ta đến trước mặt.

Hai người mặt đối mặt, chóp mũi chỉ cách vỏn vẹn có mấy centimet.

“Coi như tớ nói ra thì có ích lợi gì?”

Phó Quân Tiêu lạnh lùng chất vấn.

Trong đôi mắt sắc bén của anh tràn ngập phẫn nộ, bi ai, u buồn và bất đắc dĩ.

Nhiên Hoàng Minh có thể hiểu tâm trạng của Phó Quân Tiêu.

Đúng là loại chuyện hay nói ra thì có ích lợi gì? Cô đã trở thành vợ của người khác.

“Hai ta, thật đúng là anh em đồng mệnh tương liên mà.”

Nhiên Hoàng Minh cười khổ.

Lúc này Phó Quân Tiêu mới buông Nhiên Hoàng Minh ra.

Anh biết chuyện của Nhiên Hoàng Minh, Nhiên Hoàng Minh đã từng yêu một cô gái, nhưng cô gái đó không yêu anh ta, hơn nữa còn gả cho người khác.

Lúc đó nhìn thấy Nhiên Hoàng Minh đau khổ, anh còn khuyên bảo chính mình, không nên tùy tiện yêu bất kỳ người phụ nữ nào.

Nhưng anh cũng không ngờ tới, thế mà mình lại dễ dàng yêu Kỳ Anh như vậy.

Kỳ Anh thật sự là cô gái đầu tiên khiến trái tim anh rung động.

Cũng bởi vì tuỳ tiện yêu cho nên mới khó mà quên được.

Đồng Kỳ Anh tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, cầm trong tay khăn mặt vừa lau sạch tóc vừa đi vào phòng ngủ, kết quả bỗng nhiên dưới chân đá phải một thứ gì đó, dọa cô nhảy lên một cái.

Tập trung nhìn thì phát hiện là cái ví tiền, Đồng Kỳ Anh đi qua, xoay người nhặt ví tiền lên.

Bên trong cái ví tiên vừa mới bị cô đá, một bức ảnh mới được bảo quản trong lớp xen kẽ trong suốt ngay lập tức thu hút sự chú ý của Đồng Kỳ Anh.

Bên trong ảnh chụp là một người phụ nữ mặc quân trang, ôm một bé trai bảy tám tuổi, hạnh phúc mỉm cười.

Người phụ nữ rất xinh đẹp, khuôn mặt khả ái, nụ cười xán lạn.

Bé trai trong ngực có mấy phần giống cô ấy, là một bé trai rất xinh đẹp.

Đồng Kỳ Anh càng nhìn người phụ nữ và bé trai trong ảnh thì càng cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Cô kìm lòng không đặng lấy tấm ảnh ra, vô thức lật sang phía sau nhìn một chút.

Chỉ thấy một dòng chữ đen được viết bằng bút máy ở mặt sau của tấm ảnh.

Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi đọc dòng chữ này: “Long Linh Mộc yêu Lãnh Vệ Phong.”

Tử Hoa, Linh Mộc, Kiều Lan! Long Tử Hoa là mẹ Nặc, Long Kiêu Lan là dì nhỏ và cũng là mẹ nuôi của em họ Đồng Thi Nhân, vậy Long Linh Mộc là...

Dì hai? Sau khi Đồng Kỳ Anh nhíu mày nhớ lại một phen, đột nhiên mở to hai mắt, hiểu ra chuyện gì.

Người phụ nữ bên trong tấm ảnh là dì hai! Đồng Kỳ Anh kinh ngạc giật mình.

Cạch một tiếng, cửa mở.

Phó Quân Bác đi vào nhà, thấy Đồng Kỳ Anh đang cầm ví tiền của mình trong tay, còn cầm một tấm ảnh chụp, nhìn tấm ảnh đó mà ngẩn người liên đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.