Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 156: Chương 156: Là một người đẹp




"Ít đồ như thế á?"

Người thanh niên líu lưỡi bất mãn nói.

Người ở sau lưng Đồng Kỳ Anh trói cô lại rồi vân không lên tiếng, Đồng Kỳ Anh không biết rốt cuộc đối phương là nam hay nữ nữa.

Trong tay chàng thanh niên là ví tiền và điện thoại của Đồng Kỳ Anh, suy nghĩ một lát, đôi mắt đê tiện gian xảo đánh giá Đồng Kỳ Anh.

"Uầy, quả nhiên là một người đẹp!"

"Tôi, tôi...

Còn có thẻ ngân hàng...

Tôi có thể đưa các anh đi lấy tiên..."

Đồng Kỳ Anh run rẩy nói.

Tên thanh niên nhếch miệng cười một cách đồi bại: "Ô, đưa bọn tôi đi lấy tiền, đế cô nhân cơ hội báo cảnh sát à? Cô xinh đẹp như thế, hay là hầu hạ hai anh em chúng tôi thỏa mái địU Hai người đàn ông? Đồng Kỳ Anh giật mình, không nói nên lời: "Tôi, tôi đưa thẻ ngân hàng và mật khẩu cho các anh, các anh có thể tự đi lấy mà...

Hơn nữa, các anh lấy tiền rồi đến hộp đêm tìm phụ nữ trong đó ăn chơi có phải thoải mái hơn không?"

"Dùng phụ nữ trong hộp đêm còn phải trả tiền nữa, còn ở đây làm cô thì miễn phí đấy!"

Tên thanh niên nói xong thì trao đổi ánh mắt với người đàn ông sau lưng Đồng Kỳ Anh.

Đột nhiên, một bàn tay đen to lớn cầm chiếc khăn tay ấm bịt kín miệng mũi Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, một giây sau, tâm mắt cô trở nên tối sâm.

Tên thanh niên lập tức vác Đồng Kỳ Anh lên vai, sải bước về phía phòng ngủ.

Người đàn ông mang bao tay da màu đen cũng theo sát phía sau.

Lúc hai người đang chuẩn bị cùng nhau ra tay cởi đồ trên người Đồng Kỳ Anh, chuông cửa ở bên ngoài lại vang lên không đúng lúc.

Hai người lập tức nhìn nhau, sau đó cùng nhau rời khỏi phòng ngủ, cảnh giác bước đến cạnh cửa ra vào.

Đồng Kỳ Anh nằm trên giường chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng cả người cô vẫn kiệt sức như ban đầu.

Đồng Kỳ Anh cố hết sức cử động thân thể, cầm điện thoại cố định trên bàn lên, bấm gọi "113".

Nếu cô không hiểu các lý thuyết y học và dược lý thì chiếc khăn được tẩm thuốc mê vừa nãy đã...

Cô đã nín thở ngay khi vừa hít vào một chút, nếu không thì bây giờ cô chẳng thể tỉnh lại được.

"Alo, xin chào!"

"Cứu mạng, cứu mạng..."

Sau khi đầu bên kia nhận cuộc gọi, Đồng Kỳ Anh yếu ớt hô hai tiếng, nghe được có tiếng bước chân ở ngoài cửa phòng, Đồng Kỳ Anh đành phải giấu chiếc điện thoại cố định xuống dưới gối.

"Bây giờ nên làm gì đây?" (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});2065308_1_25,60 (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});2065308_2_25,60

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.