Có lẽ là vì cô đơn, bản thân lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa, không có gia đình, cũng không có người thân nên Đồng Kỳ Anh xách theo bao hành lý lớn nhỏ đứng trước biển dừng, nhìn hết tuyến đường này đến tuyến đường khác, bỏ qua hết chuyến xe buýt này đến chuyến xa buýt khác, lại không biết tiếp theo đây mình sẽ phải đi đâu.
Hay là trở lại Tây Trấn, Hải Vân đi!
Dường như mỗi khi tinh thần cô sa sút nhất, chỉ có chỗ của bà ngoại mới có thể thu nhận cô.
Nhưng…
Thực ra nơi đó chỉ sẽ khiến cô cảm thấy càng cô đơn hơn...
Nói cho cùng, rừng hoang núi thẳm, tuy phong cảnh đẹp nhưng dân cư thưa thớt.
Nếu như trước đây khi chưa gặp anh cả, cô cảm thấy nơi đây quả thật là một thiên đường để tu thân dưỡng tính, nhưng hiện tại, cô đã không thể bình tĩnh sống cuộc sống như vậy được.
Bởi vì trong lòng cô có những băn khoăn nên cô rất muốn có một ngôi nhà, nhưng lại không biết đâu mới là nhà của cô.
Trái tim cô dường như bị ai đó nhét hết viên đá này đến viên đá khác, cảm giác nặng nề vô cớ dồn nén khiến cô có chút khó thở.
Cô nên làm như thế nào đây?
Khi cô đang mất phương hướng trong sự thất ý của mình, hoàn toàn không chú ý đến phía sau có một người đàn ông thô tục đang lén lút tiếp cận cô, thậm chí còn giơ một bàn tay to thô ráp như vỏ cây ra, hướng về phía dưới váy của cô.
"Muốn chết sao!"Mãi cho đến khi nghe thấy một giọng nam trầm và quyến rũ khiến cô rất quen thuộc từ phía sau truyền đến, Đồng Kỳ Anh mới quay người lại nhìn, như thể vừa tỉnh lại từ một giấc mơ.
Chỉ thấy Phó Quân Tiêu khẽ cau mày, sắc mặt lạnh lùng, nắm chặt cổ tay của một tên đàn ông có vẻ mặt gian xảo.
Anh chỉ dùng một lực nhẹ, người đàn ông có vẻ mặt gian xảo đó lại lộ ra vẻ đau đớn.
Lúc này, Phó Quân Tiêu đem lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng lạnh lùng, trong con mắt đen láy chứa đầy tơ máu, giống như một kẻ khát máu lạnh lùng vô tình đến nỗi có luồng không khí lạnh hùng hổ doạ người, lan tràn ra xung quanh, khiến cho mọi người xung quanh đều sởn cả tóc gáy.
Bao gồm cả Đồng Kỳ Anh cũng không khỏi run cầm cập.
Người đàn ông có vẻ mặt gian xảo hoảng sợ vùng vẫy một hồi lâu mới rút được tay về, kết quả bởi vì dùng lực quá mạnh mà tự ngã ngửa ra đằng sau, sợ hãi đến nỗi vừa lăn vừa bò mà bỏ chạy.
Nhìn thấy tên đàn ông thô tục hèn hạ chạy đi xa rồi, Phó Quân Tiêu rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt vẫn chưa bình tĩnh lại được của Đồng Kỳ Anh, lạnh nhạt mở miệng hỏi: "Đi đâu? Anh đưa em đi."
“Muốn đến đường Hoàng Tuyền, uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà. Anh cả, anh cũng đưa em đi sao?” Sau khi Đồng Kỳ Anh hoàn hồn lại, cô không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói ra những lời vô nghĩa như vậy.
"Sao thế? Lại bị Quân Bác vứt bỏ, muốn tự sát sao?" Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười chế nhạo.
“Người thật sự vứt bỏ em, chẳng lẽ không phải là anh cả anh sao?” Đồng Kỳ Anh cau mày chất vấn, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Tai của em bị sao vậy?” Phó Quân Tiêu đột nhiên lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, bởi vì mãi đến lúc này, anh mới chú ý đến trên hai tai cô đang đeo máy trợ thính.
Đồng Kỳ Anh hạ quyết tâm quay đầu đi, nhàn nhạt đáp: "Em vừa mới ngã bệnh, mất thính lực mà thôi."
Cuối cùng thì cô cũng không nói cho anh biết sự thật, thật ra đây là do Phó Quân Tiêu một tay gây ra.
Thực ra, cũng phải trách bản thân cô đã không đi khám kịp thời.
Nếu như tối hôm đó cô đến bệnh viện kịp thời thì cô đã không để lại di chứng nặng nề như vậy.
“Đồng Kỳ Anh, em cảm thấy anh không tự trọng, hay là em đang không tự trọng?” Anh đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Đồng Kỳ Anh nhất thời không có phản ứng, quay đầu lại nhìn anh, lúng túng hỏi lại: "Cái gì?"
“Có vẻ như là anh đang không tự trọng!” Anh đột nhiên giật lấy hành lý trên tay cô, tay còn lại nắm chặt cổ tay cô rồi lôi cô bước nhanh đến một chiếc xe việt dã màu đen ở lề đường phía sau.
Anh cưỡng ép nhét cô vào ghế phụ, rồi vòng ra phía sau xe bỏ hành lý vào cốp sau, anh mới quay lại ghế lái, đóng cửa "rầm" một cái, lạnh lùng nhìn bộ dạng không biết phải làm sao của cô.
Lúc này, Đồng Kỳ Anh tỏ ra vẻ có chút không còn cách nào khác mà ngồi ở ghế phụ, cô buồn bực cúi đầu.
Tiếp theo đây, anh muốn đưa cô đi đâu?
Trong xe yên tĩnh không có tiếng động, ai cũng không có ý định mở miệng nói chuyện, mãi cho đến khi nhạc chuông điện thoại di động của anh đặt trong xe đột nhiên phá vỡ mọi sự im lặng vào lúc này.
Đồng Kỳ Anh mím môi, liếc nhìn Phó Quân Tiêu, yếu ớt nói: "Anh cả, điện thoại của anh đang kêu..."
Cô coi anh như người điếc sao?
Trong giây tiếp theo, trước mắt cô trở nên tối sầm, một bóng người tập kích đến mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Ánh mắt Đồng Kỳ Anh trong nháy mắt mở to ra, còn chưa kịp phản ứng, cánh môi đột nhiên trở nên nóng rực, như thể bốn mảnh mềm mại ma sát vào nhau.
Trong cơn hoảng loạn, cô đưa tay lên, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị hai bàn tay vắt ngang của anh ôm chặt lấy lưng, chưa kịp đẩy ra, ngược lại càng áp sát vào ngực của anh hơn.
Hơi thở điên cuồng, sự giày vò ngọt ngào.
Hai cánh môi gần như xa lạ lại nồng nhiệt bất chấp tất cả mà điên cuồng chiếm lấy đôi môi cô.
Anh khêu ra khoảng cách giữa môi và răng, khi cô kinh hãi đến mức không thể tỉnh táo trở lại, thì anh tuỳ ý xâm nhập vào.
"A--" Đồng Kỳ Anh hít vào một hơi lạnh, muốn lùi về sau né ra, nước mắt lại lăn dài.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa lui ra, anh đã tiến sát từng bước, bàn tay to lớn đang ôm chặt phía sau lưng cô dường như muốn bóp nát cô, thứ vướng trong môi và răng gần như đi sâu vào đến cổ họng cô.