Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng gỡ tay Đồng Kỳ Anh ra khỏi cổ mình, sau đó câm lấy cổ tay cô đặt lên chăn.
Anh vô cùng dịu dàng đối với cô, không muốn quấy rối giấc mơ đẹp của cô.
“Kỳ Anh, ngủ ngon.” Anh yêu em...
Lúc Phó Quân Tiêu vừa định cúi người xuống hôn vào trán cô, nụ hôn chỉ đến giữa không trung anh liên kiêm chế lại.
Thân phận của anh và cô khác xa nhau, anh không thể có suy nghĩ không nên có khác với cô được.
Câu nói này, không biết anh đã tự nhắc nhở bản thân mình bao nhiêu lần rồi.
Nắm chặt hai nắm đấm lại, Phó Quân Tiêu liên đứng dậy rời đi.
Sau khi trở về phòng của mình, Phó Quân Tiêu tháo cà vạt ra, ngay cả đèn trong phòng ngủ cũng lười nhác chả muốn bật, anh cởi chiếc áo vest xuống, tiện tay ném thẳng áo vest và cà vạt lên băng ghế dài cạnh cửa, sau đó vừa cởi cúc áo vừa đi về phía bồn tắm.
Sau khi tắm xong từ nhà tắm đi ra, lúc Phó Quân đang chuẩn bị đi tới giường bước chân bỗng dừng lại.
Tay anh đang cầm khăn mặt lau tóc dừng lại một chút, giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến anh cảm cảm thấy chán ghét, cặp lông mày lưỡi mác hơi chau lại.
Thấy có một người đang nằm trên chiếc giường của mình, Phó Quân Tiêu khó chịu cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người người đang nằm trên giường của mình.
Người này là một người phụ nữ, vẻ mặt khi ngủ giống với Đồng Kỳ Anh.
Không cần phải nghĩ, trong cái phòng này ngoài Tô Hoài Lan ra còn ai có gan dám ngủ trên giường của Phó Quân Tiêu chứ? Sau khi thấy rõ người phụ nữ này chính là Tô Hoài Lan, sắc mặt anh bỗng lạnh lẽo đến cực độ.
Tô Hoài Lan ở trên giường giống như đang cố tình giả vờ ngủ, mệt mỏi xoay người một cái.
Bên trong chiếc áo choàng tắm người cô ta trần như nhộng.
Đôi chân dài tùy ý tách ra, không chút rụt rè khoe ra tư thế ám muội, hai quả “bóng bay” trắng nõn như đang căng nước rung lên trên không trung theo động tác xoay người.
Tô Hoài Lan cứ nghĩ rằng Phó Quân Tiêu đang nhìn mình, đâu biết rằng anh đã sớm xoay người sang chỗ khác, gọi điện điện thoại cho thím Lưu lên đây.
Khi Tô Hoài Lan nhẹ nhàng mở mắt ra, chớp mất người cô ta nhìn thấy lại biến thành gương mặt vẫn chưa tỉnh ngủ của thím Lưu đang u ám trừng mắt lên nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Thím Lưu không chút do dự, tức giận lôi Tô Hoài Lan đang giả vờ ngủ trên giường dậy, kéo thẳng cô ta ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt Tô Hoài Lan tỉnh táo lại, mở to đôi mắt, cố làm ra vẻ hoảng sợ kêu lớn lên: “Aa...
Thím Lưu vừa kéo Tô Hoài Lan đến cửa, Phó Quân Tiêu không thèm nhìn cô ta lấy một cái, lạnh nhạt nói với thím Lưu: “Thím Lưu, giúp tôi thay ga trải giường và chăn!” Anh đang chê cô ta bẩn? Bỗng chốc Tô Hoài Lan tức giận đến nỗi hét lớn lên, đem tất cả sự căm giận trút hết lên người thím Lưu: “Thím Lưu, thím đang làm cái gì đấy?” Cửa phòng bên cạnh “Cạch” một tiếng, bỗng chốc phá tan sự ồn ào của ba người họ trên hành lang.
Đồng Kỳ Anh vừa ngáp vừa bước từ trong phòng ra, thực ra cô bị tiếng chuông báo thức của điện thoại đánh thức, mặc dù không biết ai đã đưa mình về phòng nhưng giờ cô phải đi xuống bếp để nấu nốt nồi canh.
“Mọi người đang...” Đồng Kỳ Anh vẫn đang ngái ngủ nhìn thím Lưu và Tô Hoài Lan đứng ngoài hành lang như đang giành giật nhau, vẻ mặt mơ màng hỏi.
Tô Hoài Lan đang định đem hết sự bực tức chuyển qua người Đồng Kỳ Anh, miệng vừa mở ra còn chưa kịp nói được chữ nào, Phó Quân Tiêu đã bước lên trước một bước.
“Còn chưa vào đi ngủ!"
Phó Quân Tiêu đứng ở trước cửa lạnh lùng quát.
Đồng Kỳ Anh chưa nhìn thấy người Phó Quân Tiêu nhưng đã nghe thấy tiếng của anh, giọng nói có vẻ đang rất bực bội.
Tô Hoài Lan vừa còn rất dữ tợn bỗng chốc mặt mày liền trở nên hớn hở, nhẹ nhàng vén lọn tóc dài ra sau tai sau đó liếc Đồng Kỳ Anh một cái, không chút khách khí ra lệnh cho thím Lưu: “Thím Lưu, cháu với Quân Tiêu vừa làm bẩn ga giường rồi.
Thím đi lấy giúp cháu một bộ sạch sẽ thay đi nhé.” “Vâng!” thím Lưu gật đầu, không chút vui vẻ đáp lời.
Đâu đuôi câu chuyện này Đồng Kỳ Anh vẫn chưa hiểu lắm nhưng nghe Tô Hoài Lan nói cái gì mà bẩn ga giường, cô cơ bản cũng hiểu được ý tứ câu nói này là gì, chỉ đành xoay người đi xuống lâu.
Tô Hoài Lan hả hê dương dương tự đắc trở lại phòng Phó Quân Tiêu, ai ngờ anh đột ngột túm lấy ga giường quấn cô ta thành xác ướp, sau đó đem cả người và ga giường đấy sang một gian phòng nhỏ riêng biệt.
“Nếu cô đã thích kiếm chuyện, vậy thì từ tối nay cô cứ ngủ ở trong gian phòng này đi” Đôi mắt Phó Quân Tiêu u ám nhìn chăm chăm Tô Hoài Lan, ngay lập tức không chút mảy may khóa trái gian phòng lại.
Tô Hoài Lan ngẩn ra một lúc mới tỉnh lại, uốn éo thân mình chui ra khỏi tấm ga trải giường, bò lổm ngổm trước cửa giơ hai lên ra sức đập cánh cửa: “Quân Tiêu, anh có ý gì đây? Mau thả em ra!” Căn phòng này cách âm rất tốt, mặc dù Tô Hoài Lan la hét âmïĩ nhưng người ở bên ngoài vẫn không nghe thấy.
Thím Lưu thay xong ga giường và chăn cho Phó Quân Tiêu mà không dám nhiều lời hỏi lấy nửa câu chỉ kính cẩn cúi người lui ra ngoài.
Tô Hoài Lan ở trong gian phòng kia vô cùng tức giận, vừa rồi Phó Quân Tiêu lại đóng kịch cho Đồng Kỳ Anh xem.
Anh sợ Đồng Kỳ Anh biết tấm lòng của mình như vậy sao? Nếu anh đã sợ như vậy, vậy thì cô ta sẽ đi nói cho Đồng Kỳ Anh, nói rằng Phó Quân Tiêu anh có những suy nghĩ không đáng có với cô.
Tô Hoài Lan vừa nghĩ như vậy xong liên thay đổi ngay suy nghĩ, cô ta lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Không dễ gì mới làm cho Đồng Kỳ Anh hiểu nhầm người Phó Tiêu yêu là Tô Hoài Lan, nếu như cô ta thật thà nói hết sự thật cho cô, há chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao.
Bây giờ Phó Quân Tiêu đang đâm lao thì phải theo lao, Tô Hoài Lan đã lấy thân phận là mợ cả và gặp người lớn trong nhà họ Phó, hơn nữa ông nội và bà nội tương lai đều rất thích cô ta, vậy thì cô ta còn lo lắng cái gì chứ? Thay vì liều mạng một mất một còn với Phó Quân Tiêu chẳng thà tác hợp cho Đồng Kỳ Anh với Phó Quân Bác, để cho Đồng Kỳ Anh sớm sinh cho Phó Quân Bác một đứa con mới có thể hoàn toàn cắt đứt được suy nghĩ của Phó Quân Tiêu.
Nghĩ vậy, Tô Hoài Lan cũng không làm âm† lên nữa.
Hôm sau.
Đồng Kỳ Anh đã nấu xong canh Phật nhảy tường bưng đặt lên bàn.
Mỗi ngày trong ngôi nhà này Phó Quân Tiêu luôn là người dậy sớm nhất, anh thay quần áo rồi đi xuống lâu, bước chân hết sức nhẹ nhàng.
Đồng Kỳ Anh đang chăm chú bày thức ăn lên bàn, thế nên khi Phó Quân Tiêu bước đến đãng sau mà cô không hề hay biết.
“Cái gì đây?” Đằng sau bỗng truyền đến giọng nói của Phó Quân Tiêu khiến cô giật nảy mình.
“Anh cả!” Đồng Kỳ Anh tay cầm đĩa thức ăn che miệng, sau đó chào một tiếng: “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng, em nấu món gì đây, cho anh xin một bát.” Phó Quân Tiêu rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống trước bàn ăn.
Đồng Kỳ Anh vội vàng múc cho anh một bát canh, bưng đến trước mặt rồi trả lời: “Là món canh Phật nhảy tường mà bác sĩ Nhiên muốn ăn.” “Em biết làm món này?” Phó Quân Tiêu bất ngờ liếc Đồng Kỳ Anh một cái.
Đồng Kỳ Anh ngồi xuống đối diện Phó Quân Tiêu, mỉm cười nói: “Lúc nhỏ từng thấy bà ngoại làm, có điều món canh Phật nhảy tường bà nấu cho em chỉ là món canh dân dã, có vài loại rau dại với thịt thú rừng được hầm trong một cái nồi.
Món canh bà nấu ngon hơn tôi nấu rất nhiều!” “Lúc nhỏ là bà ngoại nuôi em sao?” Phó Quân Tiêu hỏi.
Nhắc đến bà ngoại, Đồng Kỳ Anh có những kỷ niệm đẹp vân còn dang dở, không giấu nổi mà thao thao bất tuyệt: “Lúc còn nhỏ, em sống cùng bà ngoại ở dưới chân một ngọn núi lớn có ruộng đồng, cây ăn trái và vườn rau, em còn từng nuôi một chú mèo, một chú chó và hai chú dê con.
Mỗi lần lên núi bà lại dẫn em đi cùng để phân biệt các loại thảo dược, trên lưng còn đeo cung tên và thường xuyên săn bắt đồ ăn luôn tại chỗ, chim ngói bay trên trời, cá bơi dưới suối, tôm cua thì nấp dưới bùn, thỏ rừng chạy trên mặt đất, rau dại mọc trên đồng cỏ, nấm thì mọc lên từ đống lá mục, chỉ cần là đồ có thể ăn được bà ngoại đều sẽ mang về nấu cho em một bữa cơm thịnh soạn.
Em nhóm lửa còn bà nấu ăn, mùi thức ăn thơm ngào ngạt bay ra, em và bà sẽ ăn cơm bên cái quây bếp đen sì ám khói.
Mùi vị của những bữa cơm đó chính là hương vị có một không hai trên thế giới này...” Đó là khoảng thời gian hạnh phúc khó quên nhất của cô nhưng Đồng Kỳ Anh luôn cảm thấy trong ký ức của mình vẫn thiếu mất ai đó.
Có người đã từng xuất hiện trong khoảng thời tươi đẹp nhất của cô nhưng hình như cô đã quên mất người đó rồi.
Cô đang nói thì bỗng nhiên dừng lại, bởi vì cô phát hiện ra rằng anh cả chẳng qua chỉ là đang ngồi ăn sáng thôi, hình như vốn không hề chú tâm đến những lời lải nhải kế về những câu chuyện đã qua.
Đột nhiên bâu không khí trở nên yên tĩnh.
“Sao không nói tiếp?” Phó Quân Tiêu đưa ánh mắt lên nhìn Đồng Kỳ Anh một cái.
Đồng Kỳ Anh giật mình, bối rối nhếch miệng cười: “Em, em nói xong rồi.” “Rất có ý nghĩa.” Phó Quân Tiêu lạnh nhạt đáp lời.