“Được được được, nhường con nhóc như cháu là được chứ gì!” Phó Hoằng Khôn cười vui vẻ nói.
Nhiên Mộc Miên lúc này mới cầm quân cờ vây lần nữa đi lại.
Mẹ của Phó Quân Tiêu thấy thế vẫn hay gọi điện thoại nói chuyện với Đồng Kỳ Anh, nói con bé Mộc Miên rất biết cách khiến ông cố vui vẻ.
Sau khi chơi xong, lúc cả nhà cùng dùng cơm tối Nhiên Mộc Miên ngồi bên cạnh Phó Hoằng Khôn, cũng rất chiều chuộng ông cố nội, thay ông cố nội gắp thức ăn, cũng rất tinh tế thay ông cố nội nhặt xương cá và xương thịt gà.
Cô nhóc miệng ngọt lại biết quan tâm, Phó Hoằng Khôn ước gì mỗi ngày cô nhóc đều sẽ ở bên cạnh ông.
Bà nội Lãnh ở bên cạnh múc canh cho Nhiên Mộc Miên, vừa nói đùa bảo: “Nhóc con, hay là ở lại đây với bà, ở luôn trang viên nhà họ Phó có được không?”
“Lãng phí tiền trọ ở kí túc xá thì tiếc quá ạ, hay là, mỗi tuần nghỉ hai ngày cuối tuần cháu lại về đây cùng với bà nội và ông cố nội” Nhiên Mộc Miên mỉm cười nói,
Bà cụ Lãnh nhẹ nhàng đặt bát canh xuống bên cạnh tay của Nhiên Mộc Miên, mỉm cười nói: “Cháu đúng là miệng ngọt, hai bên đều không đắc tội. Nào, thử ăn canh móng heo bồi bổ chiếc mặt mũi trắng trẻo của cháu nào?
“Bà nội, bà dạy con thêu thùa may vá được không ạ?” Nhiên Mộc Miên bưng bát canh uống một ngụm, nói tiếp. Bà nội Lãnh không tránh được hiếu kì nói: “Sao đột nhiên lại muốn làm cái này?”.
Trước đây bà từng có yêu cầu như thế với Đồng Kỳ Anh, nhưng lại chưa từng yêu cầu cháu gái nội của mình phải học những cái này.
Bà nội chiều cháu không phải là tin đồn vô căn cứ, bà lãnh yêu cầu rất nghiêm khắc với Đồng Kỳ Anh, nhưng ở trước mặt Nhiên Mộc Miên lại giống như biến thành một con người khác.
“Cháu một làm một con gấu bông giống như đúc để tặng cho bạn thân của cháu” Nhiên Mộc Miên mỉm cười nói.
Bà Lãnh không hỏi hai lời lập tức đồng ý. Phó Hoằng Khôn dặn dò nói: “Học thêu thùa thì phải cẩn thận không kim đâm vào tay” “Đợi cháu học xong rồi sẽ làm một chiếc gối mềm mại cho ông cố nhé!”
“Ông biết cháu gái ông sẽ không quên ông già này đâu mà! Ha ha ha!” Phó Hoằng Khôn cười không ngậm được miệng vuốt chòm râu bạc dưới cằm.
Bà Lãnh nghe thấy thế cũng cười theo.
Nhiên Mộc Miên mấy ngày sau đều là buổi sáng đi học, đến tối lại về trạng viên nhà họ Phó, cùng bà nội học thêu thùa, qua đêm ở trang viên, ngày hôm sau lại quay lại trường học.
Cứ thể liên tiếp một tuần, trên diễn đàn mạng của trường lại nhiều thêm một hàng tin tức không tốt về cô.
Trong mấy bức ảnh chụp trộm vào lúc sáng sớm, Nhiên Mộc Miên ngáp ngủ mấy ngày liên tiếp lúc vào trường học, đến buổi tối Nhiên Mộc Miên lại lên một chiếc xe giàu có bản giới hạn dừng ở phía xa trường rồi rời đi.
Trên tin tức bàn luận đều gắn tiêu đề: Nhiên Mộc Miên được bao nuôi, làm tiểu tam...
Nếu như không phải do Hình Quốc Bảo nhắc nhở, Minh Tư Thành còn thật không biết Nhiên Mộc Miên thể mà lại bị bôi nhọ đến mức không còn mặt mũi như thế.
Nhưng cũng chỉ là chuyện nhất thời, trên mạng của trường học, tất cả bài viết và hình ảnh có liên quan đến Nhiên Mộc Miên đều bị người khác xóa sạch sẽ gọn gàng, đến cả những tài khoản nhỏ lập để chửi bới Nhiên Mộc Miên cũng bị khóa hết lại.
Trong kí túc, Trương Hùng Cường nhịn không được nhìn trộm Minh Tư Thành lúc này đang sử dụng laptop, lại giao mặt với Hình Quốc Bảo, cả hai đều hiểu đang nghĩ gì.
Lần trước chuyện của Trọng Quân Kiệt và Diêu Thiên Oánh đã khiến cho họ chắc chắn, Nhiên Mộc Miên có vị trí đặc biệt trong lòng Minh Tự Thành, lần này bọn họ càng chắc chắn hơn.
“Quân Bảo, cậu nói thử xem Nhiên Mộc Miện này thân thể như thế nào vậy? Chắc không phải thật sự được phủ hào nào đó bao nuôi thật chứ?” Trương Hùng Cường cố ý kéo cao giọng nói với Hình Quốc Bảo.
Hình Quân Bảo theo bản năng nhìn về phía Minh Tư Thành một cái, thấy Minh Tư Thành không nói gì cả mới trả lời: “Dù sao phú hào bây giờ với phú nhị đại đều thích tìm mấy cô bé năm nhất đại học mới vào trường để "yêu đương”, cái này cũng không lạ gi."
“Các cậu tốt nhất đừng có ở sau lưng mà bàn luận chuyện của Nhiên Mộc Miên, nếu không nhà cô ta lúc nào cũng có thể đưa các cậu lên tòa án đấy” Minh Tư Thành lạnh lùng nói.
Hình Quân Bảo và Trương Hùng Cường nhất thời đều cảm thấy tò mò nhìn Minh Tư Thành, hai miệng đồng thanh nói: “Nhiên Mộc Miên có lại lịch như thế nào vậy?”
“Thân thế cô ta không nhỏ bé chút nào cả đâu, trong giới không có nhà giàu hay phú nhị đại nào dám bao nuôi cô ta cả, vì thế các cậu có thể ngậm miệng thì tốt nhất nên ngậm miệng lại” Minh Tư Thành không đau không ngứa nói.
Trương Hùng Cường không nhịn được hỏi đến cuối cùng: “Anh Thành à! Anh nói thẳng với chúng tôi đi, Nhiên Mộc Miên có thân phận như thế nào vậy? Hãy thỏa mãn tính tò mò của chúng tôi một chút đi mà!”.
“Đúng vậy! Vừa khéo tên nhóc Quần Việt đang không ở đây, chỉ có ba người chúng ta, chúng tôi hứa sẽ không nói ra ngoài đầu mà!” Hình Quận Bảo hứa hẹn nói.
“Anh Thành, anh đang muốn cùng Nhiên Mộc Miên diễn một màn “Romeo và Juliet” à?” Hình Quốc Bảo trêu chọc nói.
Trương Hùng Cường cũng không nhịn được bật cười.
- -------------------