“Mộc Miên: Cảm ơn sự đồng hành và hỗ trợ của em trong mấy ngày vừa qua, anh quyết định làm nghiên cứu sinh, không đuổi theo danh lợi của giới giải trí nữa.
Em yên tâm đi, bệnh của anh sẽ cố gắng điều trị cho tốt.
Nếu em vẫn không yên tâm, có thể tìm gặp bác sĩ để theo dõi tình trạng bệnh của anh.
Đúng rồi, thực ra anh không phải là “cúc áo nhỏ” của em.
Lúc đầu, anh nói như vậy chỉ là vì sợ một cô gái nhỏ như: em sẽ gặp phải người xấu.
Xin Vì đã lừa gạt em trong một thời gian dài như vậy.
Hi vọng sau này em vẫn có thể coi anh là bạn.
Lạc Vũ”
Nhiên Mộc Miên đọc xong những lời này, cô lập tức quay trở lại phòng tìm điện thoại của mình gọi điện cho Lạc Vũ.
“Sao em lại dậy sớm như vậy?” Lạc Vũ ân cần hỏi.
Nhiên Mộc Miên vừa căng thẳng vừa lo lắng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Anh đang trên đường về quê, anh định nộp hồ sơ làm nghiên cứu sinh” Lạc Vũ mỉm cười, đáp.
Nhiên Mộc Miên vẫn không yên tâm, hỏi: Vậy anh đưa địa chỉ nhà ở quê cho em”
“Cô nhóc ngốc, yên tâm đi! Anh sẽ không làm chuyện ngốc.
nghếch nữa đâu!” Lạc Vũ cười đáp, ngừng lại một lúc, anh ta lại thỏa hiệp: “Sau khi cúp điện thoại, anh sẽ gửi địa chỉ cho em. Sau đó, đợi anh về đến nhà rồi, anh sẽ gọi video cho em”
“Vậy anh nói phải giữ lời đấy nhé!” Nhiên Mộc Miên nghiêm túc nói.
Lạc Vũ “ừm” một tiếng, sau đó chuyển chủ đề: “Mộc Miên, em có thích cậu Minh Tư Thành kia không?”
“2“ Nhiên Mộc Miên ngẩn người một lúc, sau đó lập tức thề thốt phủ nhận: “Còn lâu em mới thích anh ta”
“Có phải là em không biết thật sự thích một người là cảm giác gì không?” Lạc Vũ hỏi một cách nghiêm túc.
Nhiên Mộc Miên nắm chặt điện thoại, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Lạc Vũ như đã hiểu ra điều gì đó, mỉm cười nói: “Ban ngày.
nhớ đến thì ban đêm mới mơ tới. Mộc Miên, anh chúc em được hạnh phúc bên chồng chưa cưới của mình”
“Em..”
“Anh sắp lên máy bay rồi, không nói nữa. Em cũng nên về nhà sớm đi” Lạc Vũ thẳng tay ngắt lời Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên đáp một tiếng, sau khi tạm biệt với Lạc Vũ, cô bèn cúp điện thoại.
Tại sao mọi người xung quanh cô đều nói cô đã thích Minh Tư Thành vậy?
Nhiên Mộc Miên buồn bực vò đầu bứt tai, đặt điện thoại xuống, quyết định đi tắm rửa trước.
“Cứ như vậy đi, mọi người phân ra hành động. Bảy giờ tối nay tập trung ở phòng học” Minh Tư Thành quay người lại, dặn dò ba người bạn cùng phòng ký túc xá và ba cô gái kia.
Ba nam ba nữ gật đầu rồi lập tức tản ra.
Nhiên Mộc Miên bĩu môi, cô cũng chẳng thèm để ý đến Minh Tư Thành nữa, dứt khoát kéo vali quay người đi vào trong trường.
Minh Tư Thành cau mày, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc thì bao.
giờ cô mới nói với người lớn trong nhà cô về chuyện hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta vậ Nhiên Mộc Miên sững sờ, chuyện cô không muốn nhắc.
đến lại bị anh nhắc lại lần nữa.
Bàn tay đang nắm tay kéo vali của cô vô thức siết chặt lại.
Nghĩ đến đây, Nhiên Mộc Miên lại kéo vali, quay người lại đi đến trước mặt Minh Tư Thành, ngẩng đầu lên nhìn anh, cố tình tỏ ra vô cùng cao ngạo, đáp: “Anh muốn ở bên cạnh Bùi Hạ Sênh đúng không? Tôi cứ không cho anh được như ý muốn đấy! Hủy bỏ hôn ước á? Mơ đi!”
“Cô!” Minh Tư Thành nghẹn lời.
Trong lòng anh vừa giận vừa vui, tóm lại là cảm xúc rất phức tạp.
Anh không biết rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì, cũng không hiểu rốt cuộc cô muốn thế nào.
“Sao nào? Rất bất ngờ đúng không? Có phải là anh đang rất tức giận không? Minh Tư Thành, tôi cảnh cáo anh! Tốt nhất là anh nên cắt đứt quan hệ với Bùi Hạ Sênh đi! Nếu không…”
Nhiên Mộc Miên giơ tay ra, chỉ vào mũi Minh Tư Thành, trông khí thế rất hùng hổ.
Nhưng, lúc cô mới nói được một nửa, khuôn mặt điển trai của Minh Tư Thành đã hiện lên một nụ cười khẩy khiến cô thấy rất khó chịu và bất mãn.
“Gô cả Nhiên từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lời đều được mọi người săn đón cưng chiều. Có phải là tôi đã khiến cô không được như ý muốn không? Giiđịnh làm thế nào để chinh phục tôi đây?” Minh Tư Thành hỏi với giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Nhiên Mộc Miên nghẹn họng không nói nên lời, sau một trận thẹn quá hóa giận, cô hậm hực giẫm lên mũi chân Minh MU
- -------------------