Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 456: Chương 456: Lần đầu tiên đều rất đau




“Anh cả, nơi này là văn phòng đấy, không thể đâu!”

Cô không muốn làm chuyện đó ở đây với anh cả!

Hơn nữa, nơi đó của cô thực sự có chút...

Hả?

Khi anh ôm cô đi ra sau bàn làm việc, sau đó anh ngồi lên ghế ông chủ còn cô ngồi trong lòng anh.

Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh trong lòng, ngực kề sát vào người cô, một tay cầm tài liệu trên bàn mở ra, một tay rút ra một cây bút màu đỏ từ ống đựng bút, ôm cô vào lòng, bắt đầu chăm chú phê duyệt nội dung tài liệu trong tay.

Đồng Kỳ Anh không dám nhúc nhích để mặc anh ôm cô, hai mắt nhìn anh cầm cây bút đỏ, viết những dòng chữ rất đẹp lên tài liệu.

Chữ viết của Phó Quân Tiêu rất mượt, mỗi ký tự có thể được viết bằng một hai nét nhưng không hề qua loa, đẹp như một trang viết được in bằng máy tính vậy.

Cô biết anh không có thời gian để hưởng tuần trăng mật với cô nên cô không ầm ĩ gây chuyện mà lặng lẽ tới giúp anh làm việc.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian tiếp theo, cô cũng không có thời gian rảnh, bởi vì cô phải chịu trách nhiệm thiết kế của nhà thi đấu tiếp theo của thành phố.

“Anh cả, em chiếm vị trí thứ nhất rồi! Anh xem, em còn ký hợp đồng với công ty anh rồi này!” Sau khi thông qua một văn kiện, Đồng Kỳ Anh nhanh chóng đặt bản hợp đồng của cô trước mặt anh để khoe khoang.Nói như vậy, cô cũng có thể được coi là một kiến ​​trúc sư đã giành được giải thưởng, mặc dù cô chỉ được hạng nhất do cư dân mạng bình chọn mà thôi.

Phó Quân Tiêu hiểu ý mỉm cười, cầm hợp đồng lên giả vờ mới xem qua lần đầu, sau đó nghiêm túc khen ngợi: “Ừ, không tệ.”

“Có phần thưởng không?” Đồng Kỳ Anh tinh nghịch chớp mắt, hai tay ôm lấy cổ Phó Quân Tiêu, hai chân buông thõng trên không trung khẽ lắc lư vì vui sướng.

“Có.” Phó Quân Tiêu đưa tay lên vuốt ve sống mũi Đồng Kỳ Anh một cách dịu dàng, ngón trỏ trượt xuống, anh vén một lọn tóc dài trên ngực cô lên, đặt đôi môi mỏng của mình lên đó: “Buổi tối trở về anh sẽ cho em!”

Cái này, cái này...

Đồng Kỳ Anh xấu hổ cúi đầu xuống, cô lại vừa nghĩ đến những chuyện kì quái rồi, phải làm sao đây?

“Cái đó... em chưa muốn sinh con nối dõi cho anh đâu...” Cô nghẹn ngào nói.

Anh cười ha ha một tiếng, Phó Quân Tiêu không nhịn được cười, nói: “Em nghĩ đi đâu thế?”

Đồng Kỳ Anh bị anh hỏi như vậy, chỉ cảm thấy tai mình như bị lửa nóng thiêu đốt, không khỏi tức giận đánh vào ngực Phó Quân Tiêu, gắt giọng: “Anh cả! Em không thèm quan tâm anh nữa!”

“Anh đầu hàng, anh biết sai rồi! Ngoan, bé cưng, đừng tức giận!” Phó Quân Tiêu vô thức bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng Kỳ Anh đang đặt trên ngực anh, trên mặt nở một nụ cười khiến cô cảm thấy ấm áp.

Sức hấp dẫn của anh không chỉ nằm ở vẻ đẹp trai của anh, mà còn ở khuôn mặt lạnh lùng nhưng trái tim lại vô cùng ấm áp của anh, anh biết kiềm chế, trong lòng lại chiều chuộng cô.

Cô thích sự nuông chiều này của anh cả dành cho mình.

Vì lí do đó, khi cô ở bên anh, tâm trạng sẽ lập tức thay đổi.

Đồng Kỳ Anh vui vẻ, chủ động hôn lên má Phó Quân Tiêu.

Ngay khi hai người họ đang vui vẻ, Lạc Minh Ánh gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, bình tĩnh thông báo: “Tổng giám đốc Phó, một cô gái tên là Hạ Huyền Tịch đang tìm anh.”

“Cho cô ấy vào.” Phó Quân Tiêu vẫn ôm Đồng Kỳ Anh không buông.

Đồng Kỳ Anh theo bản năng nhảy ra khỏi đùi anh, vuốt phẳng nếp gấp trên váy, sau đó ra hiệu với Phó Quân Tiêu: “Vậy em về trước, anh đang bận mà.”

“Em xuống dưới tầng chờ anh, anh sẽ kêu tài xế đưa em về.” Phó Quân Tiêu cười đầy ẩn ý.

Đồng Kỳ Anh ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay khi cô quay lưng rời đi, Lạc Minh Ánh dẫn theo người lần trước cô hiểu nhầm, người phụ nữ xinh đẹp tên Hạ Huyền Tịch tới.

Đồng Kỳ Anh không để ý đến người của Hạ Huyền Tịch, ngược lại khi Hạ Huyền Tịch đi ngang qua cô, lại cố ý liếc nhìn cô.

Lạc Minh Ánh đưa Hạ Huyền Tịch đến ghế sô pha bên cạnh bàn của Phó Quân Tiêu, sau khi mời cô ta ngồi xuống, Lạc Minh Ánh đi pha cho cô ta một tách trà.

Hạ Huyền Tịch khép hai chân lại, đặt tay trên đầu gối, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, tư thế của cô ta rất lịch sự, trông cô ta giống như một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình giàu có.

Sau đó Phó Quân Tiêu đứng dậy khỏi bàn làm việc, ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Hạ Huyền Tịch, sau đó nói với Lạc Minh Ánh: “Ở đây không còn chuyện gì liên quan đến cô nữa, cô đi làm việc đi!”

“Vâng!” Lạc Minh Ánh khẽ gật đầu, mau chóng lùi xuống.

Sau khi nhìn Lạc Minh Ánh ra ngoài rồi, Hạ Huyền Tịch nói thẳng: “Việc so sánh DNA của tất cả trẻ mồ côi ở thành phố Thuận Canh đã hoàn thành rồi, không có đứa trẻ nào là con gái của chú Cửu của tôi cả. Dù nói như vậy, nhưng vẫn còn thiếu một đứa nữa!”

“Xem ra, cô cần sự giúp đỡ của tôi để kiểm tra đứa bỏ sót kia.” Khóe miệng Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, cố ý nói.

Hạ Huyền Tịch gật đầu, nhưng vẫn có thắc mắc: “Tôi tìm được vài thứ thú vị. Tôi nghĩ anh nhất định sẽ muốn nghe một chút.”

“Nói một chút xem.” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.