"Đương nhiên là phương pháp cứu người rồi! Cậu cũng không phải là không biết từ nhỏ Huyền Thy không thể dầm mưa quá lâu, dầm mưa quá lâu, người sẽ..."
"Được rồi, được rồi! Tôi làm theo là được!" Bùi Hải Đăng ngắt lời Nhiên Hoàng Minh với vẻ không kiên nhẫn, sau khi cúp điện thoại, anh ta nhanh chóng kêu tài xế mở vách ngăn hàng ghế sau lên.
Sắc mặt Hạ Huyền Thy tái nhợt, ngay cả đôi môi đỏ mọng trước kia nay cũng mất đi màu sắc mê người.
Cổ họng của Bùi Hải Đăng nghẹn lại, ngón tay thon dài đẩy quần áo của Hạ Huyền Thy ra.
Để tránh làm bản thân phải suy nghĩ lung tung, anh ta nhắm mắt lại. Sau khi cởi quần áo cho cô ta xong, liền ôm chặt cô vào lòng, dùng áo khoác bao của mình lấy thân hình mảnh mai của cô ta.
Đến phòng nghỉ riêng của Nhiên Hoàng Minh, Nhiên Hoàng Minh tiêm cho Hạ Huyền Thy một mũi rồi để Bùi Hải Đăng chăm sóc cô.
"Tôi nói này, cậu cũng thật là. Kiêu ngạo cũng phải có chừng mực chứ. Điều mà Huyền Thy luôn tâm niệm trong lòng là tiệm cà phê của cô ấy. Cậu có khả năng làm cho tiệm cà phê của cô ấy hoạt động trở lại, nhưng cậu lại một mực không muốn giúp cô ấy." Nhiên Hoàng Minh vừa dọn dẹp hòm thuốc, vừa lảm nhảm.
Bùi Hải Đăng ngồi bên cạnh giường, sau khi liếc nhìn Hạ Huyền Thy đang nằm trên giường bệnh một cái liền chuyển chủ đề nói: "Trong tập đoàn Phó Thị, có một người tự xưng là người phụ nữ của lão đại. Cô ta nói đã nhìn thấy khả năng tự phục hồi vết thương của tôi. Cậu giúp tôi xóa trí nhớ của cô ta."
“Người phụ nữ của Quân Tiêu? Đồng Kỳ Anh?” Đây là phản ứng đầu tiên của Nhiên Hoàng Minh khi nghe lời anh ta nói.
Bùi Hải Đăng ngạc nhiên nhìn Nhiên Hoàng Minh: "Cậu biết cô ta?"
"Đương nhiên là có biết. Cậu không phải lo lắng về chuyện này! Cô ấy nhất định sẽ không nói ra." Nhiên Hoàng Minh hiểu ý mỉm cười.
Bùi Hải Đăng khẽ cau mày, trầm ngâm nói: "Tôi nghi ngờ... cô ta cũng là người đi ra từ phòng thí nghiệm."
“Cô ấy không phải.” Nhiên Hoàng Minh nói chắc nịch.
Bùi Hải Đăng không cho là như thế hỏi: "Cậu đã xác minh qua chưa?"
"Không có. Chỉ là cô ấy là người phụ nữ của Quân Tiêu. Đến một sợi tóc của cô ấy cũng không chạm vào được, cậu nói xem tôi làm sao mà kiểm tra được? Hơn nữa, Quân Tiêu nói rằng cô ấy không phải, vậy thì cô ấy khẳng định không phải." Nhiên Hoàng Minh đầy thâm ý mỉm cười, sau khi thu dọn đồ đạc xong liền dặn dò nói: "Cậu vẫn là nên chăm sóc Huyền Thy cho thật tốt đi!"
Bùi Hải Đăng nhíu mày nhìn Nhiên Hoàng Minh rời đi.
Khi quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Huyền Thy khẽ cau mày, như thể đang gặp ác mộng.
Bùi Hải Đăng nghiêng người, khẽ vuốt lên ấn đường của Hạ Huyền Thy.
Anh ta vẫn luôn ở bên cạnh cô ta, ngay cả công ty cũng không quay lại.
Cho đến tận tối, Hạ Huyền Thy cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi?” Bùi Hải Đăng đang ngồi khoanh tay trên chiếc ghế sofa đơn, hai chân gác lên nhau, dùng ánh mắt không mang chút cảm xúc nào nhìn cô ta.
Hạ Huyền Thy nâng người ngồi dậy, đôi mắt mang theo vẻ chán nản, nhàn nhạt nói: "Tôi quyết định sẽ không cầu xin anh nữa. Thay vì cầu xin anh, tôi đi cầu anh Quân Tiêu còn tốt hơn."
“Anh Quân Tiêu của cô đã có người phụ nữ của mình rồi, cô còn chưa chết tâm sao?” Bùi Hải Đăng chế nhạo.
Hạ Huyền Thy ngước mắt liếc nhìn Bùi Hải Đăng, đã ba năm trôi qua nhưng anh ta một chút cũng không thay đổi.
Ngoại trừ nghe theo lời Phó Quân Tiêu, từ trong xương cốt người đàn ông này luôn toát ra sự lạnh lẽo khiến người lạ không dám tới gần, thậm chí toàn thân còn mang theo gai nhọn, sẵn sàng đâm bất cứ kẻ nào dám đến gần mình.
Hạ Huyền Thy dựa lưng vào đầu giường cười hờ hững: "Đúng vậy! Quân Tiêu bây giờ đã có người phụ nữ của mình rồi, làm sao tôi còn không chết tâm? Anh nói xem tại sao tôi còn không chết tâm? Anh nói xem là ai đã làm hại khiến tôi và anh Quân Tiêu không thể ở bên nhau?"
Bùi Hải Đăng thu lại nụ cười, hai tay chống lấy tay vịn đứng dậy khỏi ghế sô pha đi đến chỗ Hạ Huyền Thy, dùng tay bóp lấy cằm cô ta đưa mặt cô ta kề sát lại gần khuôn mặt mình.
"Hiện giờ lão đại đang bận rộn với việc mở rộng thị trường nước ngoài ở Pháp, không có thời gian để quản đống việc lộn xộn của cô. Cô muốn tôi giúp cô làm cho quán cà phê hoạt động bình thường, việc này cũng không phải là không thể. Cô làm tình nhân của tôi, tôi sẽ làm miễn phí giúp tiệm cà phê của cô hoạt động trở lại.” Bùi Hải Đăng gia tăng lực đạo dưới tay.
Hạ Huyền Thy bị siết đau đến cau mày lại.
Tình nhân là cái gì?
Ha ha!
Làm công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý miễn phí cho người đàn ông này.
Dù sao thì cũng đã bị người đàn ông này giày vò một lần rồi, cô ta cũng không quan tâm đến việc lại bị anh ta giày vò nữa.
“Tôi cần có một thời hạn.” Hạ Huyền Thy bình tĩnh nói.
Bùi Hải Đăng cong môi: "Một năm. Đồng thời trong thời gian đó tôi sẽ khiến tiệm cà phê của cô đạt được doanh thu cao nhất."
"Được. Một năm sau, chúng ta đường ai nấy đi." Hạ Huyền Thy đồng ý.
“Vậy thì, liền bắt đầu từ tối nay đi.” Bùi Hải Đăng như cười như không cười nói, rồi lấy từ trong túi quần tây ra một chiếc chìa khóa, kéo lấy tay Hạ Huyền Thy, đặt vào lòng bàn tay cô: “Đây là chiếc chìa khóa căn hộ của tôi. Đêm đầu tiên, đừng có làm tôi thất vọng. "
Hạ Huyền Thy cầm lấy chìa khóa, cười hờ hững.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi...
Đồng Kỳ Anh nấu một nồi canh cà ri, sau đó xới cơm từ nồi cơm điện ra đĩa sứ trắng, đổ cà ri lên trên. Sau đó bưng đĩa lên, cầm thìa trong tay, đi tới ban công, một mình thưởng thức bữa tối.
Cô vừa mới ăn được mấy miếng, điện thoại di động đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên, là một dãy số xa lạ.
Điện thoại đổ chuông lần đầu tiên cô không bắt máy, cho đến khi nó đổ chuông lần thứ hai, xác nhận rằng đó không phải là cuộc gọi quấy rối cô mới ấn phím nghe.