Sau khi nghe cô bộc bạch hết những nỗi khổ dấu kín trong lòng, anh mới thật sự bình tĩnh lại để suy nghĩ về những chuyện giữa anh và cô.
Mấy ngày nay, anh cứ luôn đóng chặt lại tình cảm của mình và đồng thời cũng đóng chặt tình yêu của mình với Kỳ Anh.
Anh lúc nào cũng tỏ ra hờ hững với cô, nhưng trong lòng lại luôn nhớ nhung đến cô.
Biết rõ rằng cô không yêu anh, cho dù cô bị Quân Bác bỏ rơi hết lần này đến lần khác, nhưng anh lại không thể buông bỏ cô vì tình yêu anh dành cho cô không cách nào kiềm chế được.
Vì vậy, anh mới cảm thấy bản thân mình thật không có lòng tự trọng.
Nhưng vào lúc này, anh chợt hiểu ra.
Hóa ra Kỳ Anh mà anh yêu cũng yêu anh, đúng không?
Sau khi Phó Quân Tiêu bình tĩnh lại, nhẹ giọng dỗ dành: “Kỳ Anh, bé cưng của anh, Kỳ Anh...”
“Hức em không phải là bé cưng của anh! Anh đối với em nhẫn tâm biết bao nhiêu!” Đồng Kỳ Anh vẫn còn khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm tóc hai bên thái dương, giống tơ tằm đen dính trên gương mặt cô, vừa loạn vừa đáng thương.
Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên khóa cửa, dịu dàng kéo cô lại sát vào bộ ngực rắn chắc của mình, tay kia không nhịn được nựng hai má của cô.
Anh đau lòng cau mày, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, trầm giọng nói: “Kỳ Anh, anh xin lỗi, anh xin lỗi em.”
Đồng Kỳ Anh khịt mũi, chăm chú nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu.Đôi mắt của cô trở nên trong veo vì tràn đầy nước mắt, giống như đang vô cùng bướng bỉnh nói với anh rằng cô đang rất đau lòng và tức giận! Không muốn nhận bất kỳ lời xin lỗi nào từ anh!
Cô đang giở thói trẻ con với anh!
Ừ, suy cho cùng đó cũng là người phụ nữ mà anh chiều chuộng.
Phó Quân Tiêu không nhịn được khẽ cười ra tiếng, vừa rồi anh còn đang cau mày, nhưng lúc này đường nét trên gương mặt anh lại nhu hòa hơn rất nhiều.
“Anh vẫn còn cười! Một chút thành ý cũng không có!” Đồng Kỳ Anh mím chặt môi, đôi mắt có chút sưng lên vì khóc.
“Hừ, nhưng vừa nãy em còn cho anh ăn một bạt tai...”
“Đó là bởi vì anh làm chuyện quá đáng!” Cô đáp trả lại anh.
Thành thật mà nói, anh đã lớn như vậy nhưng người phụ nữ tát anh dám đánh vào mặt chỉ có mỗi Đồng Kỳ Anh.
“Kỳ Anh, anh xin lỗi.” Anh đột nhiên thu lại nụ cười và trịnh trọng nói.
Sau đó anh lại nắm lấy tay cô, đưa lên môi rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mười ngón tay của cô.
Trái tim Đồng Kỳ Anh run lên, nhắm chặt mắt, muốn rút tay về theo bản năng.
Có điều bị anh phát hiện, bàn tay hơi dùng lực, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
“Mười ngón tay nối với trái tim, trái tim của em đã bị anh ăn hết rồi, khẳng định không còn đường lui nữa, cho nên anh sẽ không buông tha cho em đâu.” Phó Quân Tiêu nhướng mày nhìn chằm chằm vào mắt cô, khẽ cười.
“Anh cả...” Đồng Kỳ Anh đối mặt với con ngươi đen nhánh của Phó Quân Tiêu, đối mặt với sự khác thường của anh, trong lòng cô có chút hoài nghi, vì thế ngập ngừng hỏi: “Anh... anh tin tưởng những lời em nói?”
“Từ nay về sau, chỉ cần là Kỳ Anh của anh nói, anh đều tin.” Anh thoải mái đưa ra lời hứa.
“Anh không sợ em nói dối anh sao?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cô như đang nín thở chờ đợi câu trả lời tiếp theo của anh.
“Đương nhiên là sợ rồi!” Phó Quân Tiêu nhìn lên, ánh mắt vừa sâu xa vừa u tĩnh nhìn vào đáy mắt cô, trầm giọng hỏi: “Vậy em có yêu anh không?”
Anh chỉ hỏi lần cuối cùng.
Đã xác định thì phải theo cả một đời.
“Yêu!” Đồng Kỳ Anh vừa khóc vừa cười, nhưng đó cũng là lời bày tỏ từ tận đáy lòng.
Chỉ bằng một chữ này, trái tim anh lập tức rung động như bị cô bắn một mũi tên trúng ngay hồng tâm.
Dường như mọi thứ xung quanh anh đang dần trở thành một cái nền trang trí, thế giới giống như nhỏ lại chỉ còn mỗi cô và anh, mà bọn họ lại giống như có được cả thế giới.
Hai tay Phó Quân Tiêu nâng mặt Đồng Kỳ Anh lên, cụp mắt xuống, đôi môi ấm áp tiến đến, dừng lại trước đôi môi mềm mại của cô, anh muốn hôn nhưng chưa hôn được, giọng nói tràn đầy từ tính dụ dỗ nói: “Kỳ Anh, gả cho anh nhé….”
Đồng Kỳ Anh không trả lời, hoảng sợ mở to hai mắt, hơi thở dồn dập ngắt quãng, hai gò má nóng như lửa đốt.
Cô sẵn lòng, nhưng đầu lưỡi lại không thể thốt ra lời nào.
Bởi vì…
Cô phấn khích đến mức không nói ra được...
Lần này, cô không do dự chút nào.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đỏ lên của cô, kiên quyết loại bỏ khoảng cách nhỏ cuối cùng kia, trước khi cô kịp trả lời thì anh đã có câu trả lời như ý muốn.
Khẽ phủ lên môi cô một lần nữa, anh hôn cô một cách dịu dàng, cẩn thận từng ly từng tí như báu vật.
Không giống như nụ hôn tràn ngập dục vọng trước đó, nụ hôn này, không có dục vọng, chỉ có tình cảm đẹp đẽ, triền miên quấn lấy trái tim anh.
Thật lâu sau, anh mới chậm rãi rút lui, nhìn cô thật sâu rồi mới thâm tình bày tỏ: “Kỳ Anh, anh yêu em.”
Đồng Kỳ Anh nhếch lên đôi môi hồng, đột nhiên từ trên ghế phụ rướn người dậy, lao về phía Phó Quân Tiêu.
Cơ thể cô rất mềm mại cũng rất thơm, tính tình lúc này giống như một đứa trẻ vô tư vui vẻ, ôm lấy cổ anh, nằm trong lòng anh, giọng nói nhẹ nhàng như đang làm nũng anh cũng như đang bày tỏ với anh: “Em cũng yêu anh cả, siêu siêu siêu yêu anh cả!”